Quan Tàng bóp cằm để hôn, hôn xong lại ôm ghì hồi lâu. không giãy ra được, đành Quan Tàng qua lớp áo thun, đụng đâu đó, Quan Tàng chẳng để tâm mà còn có vẻ rất hưởng thụ.
“Mỹ Mỹ, em khiến anh bắt đầu mơ đến vô số kiểu quan hệ , ví dụ… anh muốn làm với em piano.” Quan Tàng nói.
“Cút đi Diêm Vương nắp quan tài ấy.” đáp.
Quan Tàng lại cười, cười xong mới thả tay ra: “Nếu hôm nay em không muốn thì thôi. Anh sẽ kiên nhẫn đợi đến lần sau.” liền vùng dậy, chộp lấy con dao chĩa vào Quan Tàng.
“Không có lần sau đâu, sau này cấm đến tìm tôi nữa.”
Quan Tàng chống tay ngồi thẳng dậy, nghiêng đầu nói: “Xin lỗi em, không được đâu.”
chém con dao xuống sàn nghe “phập” một . Ra đến phòng khách cầm áo khoác rồi lại nghe Quan Tàng đứng sau lưng, bảo: “Đừng né tránh anh, Mỹ Mỹ, anh sẽ đau khổ lắm.” lạnh lùng đóng sầm cửa lại.
Ra khỏi cổng khu nhà, gió lạnh buốt thốc vào cổ , siết chặt thêm hai vạt áo. ngồi co ro trong trạm chờ xe bus để tránh gió. Áo thun và mũ vứt sàn nhà Quan Tàng, khăn ống cũng quẳng đâu mất, lạnh run cầm cập.
Trong miệng còn mùi tanh, chắc niêm mạc bị răng máu. cuộn lưỡi lại .
Về đến phòng trọ, vừa mở cửa ra đã bị mùi thơm ập vào mặt. Dưới sàn la liệt mảnh chai vỡ với một áo . Linh Linh đang ngồi xổm cạnh áo, khóc thút thít.
“Mày lại khóc gì nữa?”
Linh Linh nức nở kể, “Nó… nó cắt áo của tôi, áo… áo xịn, tôi để dành mấy tháng… mới mua được.”
“Đứa nào?”
“Dã Bình…”
mặc áo chui đầu vào, hỏi: “Sao nó lại cắt áo của mày?”
“Tôi biết làm sao được! Tôi có làm gì nó đâu! Tự dưng nó cứ ghét tôi vậy!”
đi vào phòng mình lấy một rồi ra lôi Linh Linh đi: “Đi theo tao.” hai đứa chạy bạch bạch xuống tầng một, đến đúng chỗ Dã Bình đang tập kịch liền lao vào.
Vừa thấy Dã Bình đã ngoạc mồm gào .
dúi Dã Bình xuống sàn, xốc áo quần nó rồi bắt đầu cắt, cắt không chừa cả đồ . Diễn viên nam thấy vậy thì chỉ cười chứ không dám can thiệp. Dã Bình gào banh họng, “Mỹ Mỹ giết người, chị Hương Hương cứu em”.
Chị Hương Hương lao đến như một cơn gió, chị ném cuộn giấy vệ vào đầu : “Đi ia cũng không yên! Chúng mày là ông bà ông vải tao!!”, lại chỉ mặt diễn viên nam mà chửi, “Mày có phải đàn ông không hả? To như con bò trợn mắt đứng đấy xem à, không biết vào mà can à!”
vừa ăn cướp vừa la làng, mách luôn: “Nó ganh ghét đứa khác đẹp hơn, đi cắt áo của người ta! Con đĩ hèn!”
“Tao không hề cắt! Không phải em đâu! Nó vu oan cho em đấy!” Dã Bình ngồi dưới đất hai tay ôm , “Nó chỉ kiếm cớ bắt nạt em thôi, chị Hương Hương bất công!”
huơ huơ tay: “Gào nữa đi, tao thiến mày.” Dã Bình lập tức bưng háng.
“Có thiến cũng phải thiến mày trước!” chị Hương Hương quạt đầu , “Mày bắt nạt nó chưa đủ hả?! Đầu đuôi ra làm sao!”
để Linh Linh trình bày. Linh Linh chưa gặp chuyện ầm ĩ thế này bao giờ nên có vẻ choáng váng, “Nó… nó vào phòng em, cắt áo của em…”
“Tao không cắt! Chỉ xịt của mày một tí nước hoa thì làm sao?!” Dã Bình gân cổ cãi, “Mới chân ướt chân ráo đã dám bè lũ với thằng đẻ bắt nạt tao, mày gan lắm! Con yêu quái, mày tưởng mày có vú là hơn người à!?”
Linh Linh đâu biết chửi nhau, nghe vậy nó tức khóc.
“Vô dụng, chỉ biết nước đái. Nó chửi mày thì mày đấm nó đi!” vừa nói xong đã ăn một tát của chị Hương Hương ngay giữa cổ, “Mày bảo đấm ai? Đồ mất nết này mày còn định dạy nó theo à?” rồi chị giật kéo, chửi tung bành một chặp nữa cho Dã Bình hả giận. Cứ thế đến tàn cuộc vẫn chẳng biết ai đã cắt áo của Linh Linh, cũng chẳng quan tâm, chỉ nói với chị Hương Hương: “Em đi mấy hôm chị nhé.”
Chị Hương Hương còn hồng hộc, chị lừ mắt với : “Chị không nói được mày nữa đúng không? Mày đi đi, đi đi.”
Dã Bình hí hửng nói móc: “Bán trôn lời quá mà! Nó cần gì chị Hương Hương nữa!”, bị dứ nắm đấm nó vội bưng quần chạy té lầu.
Trở về phòng nhặt nhạnh mấy bộ quần áo, Linh Linh chạy theo hỏi : “Anh đi thật à? Có phải… phải tại chuyện vừa rồi không? Anh bênh tôi thôi mà, để tôi đi giải với chị Hương Hương!”
“Không liên quan đến mày.”
Linh Linh vẫn lẽo đẽo theo sau “nhưng mà” cả buổi nhưng chẳng nói được gì nên hồn. Cuối cùng nó chạy vào phòng lấy hai quả quýt to nhét vào ba-lô cho : “Tiểu Hào cho tôi đấy, anh cầm đi ăn đường.”
“Ăn đường gì, đi đâu mà đường? Trù ẻo tao à?” đùa nhây làm Linh Linh tức muốn xì khói.
Tối hôm đó, trong quán net, bóc hai quả quýt ăn. Đêm ngủ vẫn cầm vỏ quýt trong tay để xua bớt mùi thối chân từ bên cạnh. Ngủ ở ngoài nhà tắm cũng được nhưng ồn ào quá. đeo tai nghe nghe nhạc cả đêm, âm lượng bật thật to làm hôm sau ù cả hai tai.
Ngày nào Quan Tàng cũng gọi điện, cũng mò đến tìm , từ Đêm Paris cho đến đoàn kịch, rồi tận ký túc xá. Chị Hương Hương hỏi : “Mày ôm con nó nhảy xuống giếng hay sao?” Cứ thế suốt mười ngày, rồi anh ta không đến nữa. Nghe vậy ra ngay cây ATM xem lại chính xác số dư ít ỏi trong thẻ rồi đi mua vé tàu hỏa.
Sau đó, lặng lẽ mò về ký túc xá, thấy về Linh Linh mừng húm: “Ối… anh về rồi ạ?”
“Tí tao lại đi.”
“Lại đi nữa à…”
“Đi chứ, không về nữa đâu.”
Linh Linh “à” một tiếng rồi nín lặng hồi lâu, cuối cùng nó hỏi: “Thế anh định đi đâu?”
lục ngăn kéo, dọn đồ của mình, hỏi ngược lại Linh Linh: “Nếu không ở đây thì mày muốn đi đâu?”
“Đến thành phố lớn thôi! Bắc Kinh này, Thượng Hải này, Thâm Quyến này.”
phì cười: “ thì mua vé tàu đi thôi.”
“Không, em đến đấy là phải tìm việc, ngồi văn phòng làm nhân viên, đi giày cao gót, uống cà phê, ăn salad, gõ máy tính nữa. Thế mới Tây!”
lại cười: “Thế thì làm ở đây cũng được.”
“Được là thế nào.” Linh Linh nói, “Phải đến thành phố lớn hẳn, nếu không thì không phải nhân viên văn phòng xịn.”
ậm ừ cho qua, tay vẫn thoăn thoắt nhét quần áo vào ba-lô. Linh Linh chẳng còn quýt cho , nó đan hai tay, bảo: “Anh không ở đây Dã Bình lớn lối lắm, ngày nào nó cũng đứng ngoài cửa chửi em… chửi khó nghe ghê.”
“Tao có phải bồ mày đâu mà giúp mày mãi được.”
“Mà… chuyện lần trước… em vẫn chưa cảm ơn anh.”
thảy ba-lô xuống sô pha, “Muốn cảm ơn tao à? Có đang rảnh không?” Linh Linh gật đầu.
dẫn Linh Linh đến một tiệm bán đồ nữ, nhặt một áo khoác rồi hỏi nhân viên bán hàng: “Đây, dáng cỡ con nhỏ này, lấy size cho nó thử nhé.” Linh Linh mặc áo vào thấy đẹp lung linh. Lúc đến giá nó mới hết hồn: “Ôi mẹ ơi, hơn một nghìn!?”
bảo nhân viên gói áo lại rồi quẹt thẻ thanh toán, lại nhét tiền mặt vào một phong bì, móc trong túi ra một tờ giấy gập tư định bỏ luôn vào nhưng nghĩ nghĩ sao lại thôi. Hai đứa bắt xe đến một tòa nhà, đưa túi đựng áo cho Linh Linh: “Đi qua cổng sắt này nhé, tìm cô quản lý ký túc bảo gửi cho Nghiêm Nhân Kính.”
Linh Linh thò đầu ngó vào: “Ơ… đây là ký túc xá nữ à?” tấm bảng mới sơn cửa sắt đề chữ: Ký túc xá nữ cho nghiên cứu Đại học Đông Ninh.
“Không thì việc gì phải nhờ mày, có bắt mày vào tận trong tòa nhà đâu, sợ gì.”
Linh Linh đỏ mặt, có vẻ vừa hồi hộp vừa mừng rỡ, “Dạ, thế em vào.” rồi nó rón rén đi vào như gián điệp, lúc sau nó ù té chạy ra, “Mỹ Mỹ ơi! Đấy có phải chị anh không? Em gặp rồi! Chị ấy đang ở ngay bàn quản lý!”
sững , hỏi: “Bả hỏi gì mày?”
“Hỏi em là gì của anh, em… em bảo là người yêu…” Linh Linh đỏ mặt, lén lút nhìn như sợ giận.
“Rồi sao nữa?”
“Hỏi em anh đang ở đâu, làm gì, số điện thoại bao nhiêu, em không trả lời được. Sợ chị ấy hiện ra gì nên em bỏ chạy!”
đưa mắt nhìn cánh cửa sắt, chẳng ai đuổi theo ra cả. nắm vé tàu trong túi, “Không sao, thôi đi. Mời mày ăn cơm nhé.” Linh Linh chắc định hỏi gì nhưng không dám, đành nhịn tò mò để xe với .
Trời lạnh, Linh Linh đòi ăn lẩu, nó bảo ăn ở phố xiên bẩn vừa ngon vừa rẻ. Lúc đi qua hàng thịt nướng hôm trước cũng để mắt nhìn mấy bận.
Ba chín đồng một người, mỗi mâm một phần thịt một phần rau xanh, Linh Linh ăn no căng bụng. Ăn xong mua cho nó một ly trà sữa nóng làm nó càng vui hơn. Đến giờ ăn tối, hàng quán phố ăn vặt bắt đầu sáng biển, người đi lại cũng đông hơn. Đi một hồi tự dưng khựng lại.
“Mày về trước đi, Linh Linh.”
“Sao thế? Mình cùng về chứ.” Linh Linh còn lưu luyến ôm cánh tay .
nhìn thẳng phía trước, “Đi đi! Về ngay, nhanh !”
Cách đó mấy bước có một thằng cha đang chỉ tay về phía , đầu nó băng trắng như hoa quả bọc trong túi xốp. “Thằng đẻ kia! Thằng lại ! Mẹ mày, tưởng thay quần áo là tao không nhận ra hả?!”
Hai ba người đứng cạnh hỏi nó: “Đứa nào hả anh?”
“Thằng tóc đỏ kia! Tao nhận ra đầu nó rồi!”
vội lôi Linh Linh quay lưng bỏ chạy, Linh Linh đi giày da không chạy nhanh được liền tìm một hẻm nhỏ xô nó vào: “Chạy nhanh !”
“Anh cũng chạy chứ!”
“Bảo mày chạy thì chạy mẹ đi! Lấn bấn cl gì!”
Chưa nói dứt lời đã có đứa sau lưng túm tóc vật xuống đất. Linh Linh mặt cắt không còn hột máu, nó quay lưng bỏ chạy luôn. thấy Linh Linh đã chạy được khỏi hẻm mới hất mặt chửi: “Tao đẻ ra mẹ mày đấy, thằng .”
Đêm thu, trời lại mưa, nhiệt độ xuống rất thấp. Quan Tàng vẫn mở cửa sổ, nhiệt kế điện tử trong phòng hiển thị mười chín độ.
“… ta mua một vé tàu hỏa đến Thiên Tân, rưỡi tối mai tàu khởi hành từ ga phía Nam.”
Đọc tin xong, Quan Tàng tắt màn hình trò chuyện.
Miếng độn silicon, son môi, kẹo vị cam chua, khăn ống, áo thun xếp thành một hàng bàn. Anh cầm mũ lưỡi trai in chữ N hàng nhái đưa mũi ra sức hít, “Đã bảo đừng né tránh anh mà, Mỹ Mỹ, anh đau khổ lắm.”
Mã Thiên Gia gọi đến: “Cháu không đến trường, thầy Khổng không liên lạc được với cháu có khi mấy hôm nữa lại gọi cho ông ngoại cháu mất.”
“Cháu có chút việc chú Mã ạ, mấy hôm nữa cháu sẽ đến trường.”
“Không được, cháu giấu chú chuyện gì phải không? Mai chú sẽ đến chỗ cháu, cháu…”
“Ai bấm chuông ấy, chú Mã, cháu có khách.”
“Khách á? Muộn thế này rồi, mà cháu thì…”
Quan Tàng cúp điện thoại, đứng dậy ra mở cửa. Anh không hề nói dối, có chuông cửa thật.
Vị khách đến thăm mang gương mặt đầy màu sắc, áo quần thì bê bết bùn. Máu mũi tong tỏng xuống , đưa mu bàn tay quệt rồi hít hít mấy , lại đút hai tay vào túi áo khoác đã ướt đẫm, ngả người dựa cửa hỏi Quan Tàng: “Nhà anh có đàn chưa?”