Dịch: Nguyệt
Câu chuyện này xảy ra khi nguyên đội trưởng đội Sấm Sét Trương Tri Âm đánh bại thế lực tiến sĩ Y, bè đảng Leighton đầu hàng, Trương Tri Âm lên làm thủ lĩnh mới của liên minh, dẫn dắt mọi người xây dựng thế giới mới.
Tiến triển mới nhất hiện nay là thành phố Thiên Thủy đã được khôi phục lại, người dân đang chuyển về đó ở. Nghe được tin này, Trương Tri Âm vô cùng phấn khởi, không chỉ vì thành phố Thiên Thủy đã được khôi phục, mà còn vì đây là nơi rất quan trọng và có ý nghĩa với cậu. Tình hình gần đây tương đối ổn định, cậu quyết định cho phép mình nghỉ vài ngày, chuẩn bị tới Thiên Thủy xem thế nào.
Cậu không dẫn theo nhiều người, chỉ có Ân Niệm, Ân Tiểu Tưởng, Moncale và gia đình A Không tranh thủ ngày nghỉ ra ngoài đi chơi. A Không đã kết hôn từ nhiều năm trước, bây giờ con cô ấy đã được tuổi rồi.
Dù sao vẫn là thời tận thế, mọi người không thường ra ngoài như hồi trước tận thế, các nhà nghỉ tại những thành phố được xây dựng lại đa phần đều do liên minh mở ra để tiện cho thành viên liên minh đi công tác có nơi ăn uống ngủ nghỉ. Ai ngờ vừa đặt chân đến nhà nghỉ, Ân Niệm liền bất mãn.
Nguyên nhân là thế này, một tháng trước, ở thế giới thực, Ân Niệm đã thành thói quen mỗi ngày phải uống một túi sữa bò, còn mang cả thói quen đó vào thế giới Ngày Mai. Nhưng ban nãy, Trương Tri Âm đem túi sữa cuối cùng của hắn tặng cho con của A Không. Ân Niệm cảm thấy mình bị người yêu xem nhẹ, lòng đau như cắt, bắt đầu rầu rĩ không vui.
Trương Tri Âm đến là bó tay: “Ân Niệm, anh đừng có càng lớn càng ấu trĩ nữa được không?”
Ân Niệm nhìn cậu với ánh mắt hờn trách, giận cậu bất công, không nói gì.
Để phù hợp với tính cách của boss trùm phe phản diện, nhà phát hành game thường dùng những từ ngữ như “thâm sâu khó dò”, “lạnh lẽo như sương”, “đen tựa màn đêm” để tả đôi mắt của Ân Niệm. Khi bị một đôi mắt như thế nhìn chằm chằm, Trương Tri Âm cảm thấy tim mình loạn nhịp.
Vì bị giật mình.
Trương Tri Âm đành phải mở khu giao dịch: “Để em tìm cho anh, chắc trong khu giao dịch có bán sữa bò.” Hiện giờ sữa bò được xếp vào loại sản phẩm đặc biệt hạn chế sản lượng, dù là cửa hàng ở thành phố Thiên Thủy cũng không có hàng để mà bán.
Cậu mở lên thì thấy dòng chữ “ NOT FOUND” đập vào mặt.
“Đành chịu, anh không sửa nó, giờ không có sữa mà uống còn trách ai.”
Ân Niệm gân cổ cãi: “Tại Tấn Giang đuổi việc anh đấy chứ, giờ không kết nối được với khu giao dịch cũng đâu thể trách anh.”
Trương Tri Âm đành phải đổi đề tài, tiếp tục nói lý với hắn: “Con nhà A Không mới bảy tuổi, còn anh bao nhiêu tuổi rồi? Anh không nhường trẻ con được một tí à?”
Ân Niệm bĩu môi, trừng mắt: “Chẳng lẽ vì nó nhỏ nên nó có lý à?”
Trương Tri Âm đanh mặt gật đầu.
Ân Niệm cau mày suy nghĩ ba giây.
Thế là Trương Tri Âm trơ mắt nhìn hắn tự thu nhỏ cơ thể mình thành một đứa trẻ chỉ tầm ba bốn tuổi.
Đứa bé có cánh tay nhỏ xinh trắng nõn như ngó sen, đôi mắt tròn xoe đen láy, môi hồng chúm chím, thân hình tiêu chuẩn, xinh xắn đáng yêu, trên gương mặt là nụ cười ngây thơ vô ngần, thật sự là đáng yêu không sao tả xiết.
Trương Tri Âm vươn ngón trỏ tay phải ra chỉ vào hắn: “Anh… anh… anh…” Cậu cứ lắp bắp mãi, cuối cùng nghẹn họng, hoàn toàn đầu hàng trước Boss đại nhân.
Đối diện với Ân Niệm trong bộ dạng này, cậu không nói được gì hết.
Ân Niệm sung sướng được hai phút thì đột nhiên xụ mặt buồn rầu như trên đầu có mây đen kéo đến.
Tri Âm nhà mình cao hơn mình nhiều quá, không vui.
Boss chau mày nghĩ ba giây, lại nảy ra ý mới.
Trương Tri Âm chỉ chớp mắt một cái đã thấy Ân Niệm biến cậu thành mèo.
Cậu cáu kỉnh vặn vẹo thân hình trắng sữa mềm nhỏ, chỉ thấy Ân Niệm bước tới, cúi người ôm cậu vào lòng, còn vừa vuốt lông vừa bảo: “Mimi ngoan nào, dẫn em đi chơi nhé.”
Ân Tiểu Tưởng ngồi trên bệ cửa sổ xem nãy giờ cảm thấy lại được xem trò hay, “meo” một tiếng, vui vẻ nhảy ra khỏi cửa sổ, tự ra ngoài chơi.
Trên con đường phồn hoa nhất thành phố Thiên Thủy, một đứa trẻ cực kỳ xinh xắn ôm một con mèo trắng nhỏ cũng xinh xắn không kém bước đi lảo đà lảo đảo, tức thì hấp dẫn sự chú ý của không ít người đi dường.
Mọi người tấm tắc khen con nhà ai mà đáng yêu thế, rồi lại lo vì cậu bé chẳng có người lớn đi cùng. Những đứa trẻ đi cùng người lớn thì lại nhao nhao nhìn con mèo trắng nhỏ trong lòng cậu bé với ánh mắt ghen tị. Ở thời tận thế này có mấy nhà xa xỉ đến nỗi nuôi được thú cưng chứ.
Một bé gái kéo tay áo bố mình, nhìn chằm chằm mèo nhỏ, nói: “Bố ơi con cũng muốn một con.”
Người đàn ông chần chừ một lát. Hắn là một dị nhân khá có năng lực, bằng chứng là hắn đã đi trước rất nhiều người, cùng gia đình dọn đến khu tái kiến thiết ở. Nuôi sống gia đình không phải chuyện gì khó khăn, cuộc sống cũng dần đi vào quỹ đào, một con mèo ăn chẳng bao nhiêu, nuôi một con để nó chơi với con gái mình kể ra cũng được.
Hắn dắt con gái mình đi lên, cúi đầu nói với bé trai bằng giọng hiền hòa: “Cho chú hỏi cháu có thể bán con mèo này cho chú không? Chú có thể dùng rất nhiều tinh hạch và lương thực để đổi với cháu.”
Bé trai chẳng buồn ngẩng lên, quả quyết lắc đầu: “Mimi là vợ cháu, không bán.”
Mimi quả quyết lao lên cắn ngón trỏ trắng trắng mềm mềm của hắn một phát.
Nào ngờ Ân Niệm lại dịu dàng vuốt ve cậu: “Mimi đói rồi à? Anh đưa em đi ăn nhé.”
Ân Niệm tự thấy mình cũng xem như có nhiều kinh nghiệm nuôi nấng Tri Âm trong lốt mèo, nhưng dạo một vòng quanh thành phố Thiên Thủy rồi mà chẳng kiếm được canh cá, sữa bò hay những thứ thích hợp cho Mimi nhà mình ăn. Có điều Boss nhà ta là một tên phi nhân loại phản ứng nhanh nhạy năng lực siêu phàm, hắn lập tức đưa ra quyết định, dịch chuyển không gian đến vùng phụ cận thành phố Thiên Thổ.
Hắn nhớ là Úc Hỏa đang làm nhiệm vụ ở đây, hỗ trợ công tác tái xây dựng tại thành phố này.
…
Úc Hỏa nhìn đứa bé tự dưng xuất hiện, ánh mắt chuyển từ nghi hoặc, kinh ngạc đến kính sợ.
Hắn lắp ba lắp bắp: “B… bo… boss…”
Dưới sự chăm nom của đại ca Leighton, Úc Hỏa đã biết được chân tướng, Hiệp hội Bạch Mang hay tiến sĩ Ân gì gì đó đều là giả, cuối cùng người còn ở lại vẫn là sếp nhà họ. Dù hiện giờ thân hình boss thu nhỏ lại ba lần, thì đây vẫn là boss bễ nghễ thiên hạ của họ.
Ân Niệm ôm mèo, ra lệnh cho Úc Hỏa bằng giọng lãnh đạm: “Đi kiếm đồ ăn cho Mimi về đây.”
Mimi vẫn miệt mài cào hắn.
Ân Niệm: “Mimi đừng nghịch.”
Úc Hỏa muốn khóc đến nơi rồi. Bao nhiêu năm trôi qua, đừng tưởng hắn không biết con mèo nhỏ tên Mimi kia chính là đồng chí Trương Tri Âm. Boss cũng chẳng biết thương cho thuộc hạ thu liễm một chút, bao năm nay hắn cứ phải giả vờ không biết khổ lắm ấy.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Úc Hỏa vẫn phải tức tốc chạy đi chuẩn bị đồ ăn chuyên dụng cho Mimi với tâm trạng khóc không ra nước mắt.
Trên đời chẳng có bức tường nào không lọt gió. Có lẽ chuyện Boss dừng chân ở chỗ Úc Hỏa một lúc đã có người nhìn thấy rồi. Thế nên trong dã sử có ghi lại một truyền thuyết thế này, tiến sĩ Y tuy đã chết nhưng có để lại một đứa con do Úc Hỏa nuôi dưỡng.
Sau khi ôm Trương Tri Âm dạo chơi bên ngoài một vòng, Ân Niệm thỏa mãn trở về.
Nhưng hắn có dự cảm sau khi khôi phục hình người, Trương Tri Âm có lẽ sẽ đánh hắn. Thế nên trước khi cậu khôi phục hình người, Ân Niệm quyết định nói cho cậu biết một chuyện.
Hắn vuốt đôi tai nhỏ xinh của Trương Tri Âm, đặt cằm lên cái đầu xù lông mềm mại của cậu: “Mimi à, anh nói với em một chuyện nữa nhé.”
Trương Tri Âm tạm dừng hành động dùng móng vuốt đánh hắn, ngẩng đầu lên nghe.
Ân Niệm mỉm cười sờ cái mũi nhỏ hồng hồng của cậu: “Tri Âm à, anh đã nắm quyền quản lý công ty chế tạo ra anh rồi. Thế nên… bây giờ anh là ông chủ của cậu bạn Đại Ất gì đó rồi đấy.”
Trương Tri Âm: “…”
Em biết ngay anh giấu em làm rất nhiều chuyện xấu mà!