Giang Tri Hỏa sắp xếp kì nghỉ Tết dương lịch một cách đơn giản thô bạo.
Ngày 1 tháng 1 đi thư viện tỉnh học tập.
Ngày 2 tháng 1 đi thư viện tỉnh học tập, buổi tối đi quán bar một lát kiếm tiền lương ×5
Ngày 3 tháng 1 thư viện tỉnh học tập.
Ba ngày nghỉ ngắn của Giang giáo bá vậy mà là trôi qua ở thư viện tỉnh, ai nói chuyện này với lớp 12 -1 cũng sẽ không có người tin.
Tông Bội hỏi Giang Tri Hỏa muốn tụ tập ăn bữa cơm không, Giang Tri Hỏa trực tiếp từ chối, sau đó gửi một tấm ảnh chụp kế hoạch đặt chỗ trước ở thư viện tỉnh ba ngày tới cho cậu ta
Giang Tri Hỏa: Không đi, Hỏa ca của cậu muốn học tập.
Tông Bội:!
Tông Bội: Tao vậy mà có loại vui vẻ của cha già lão khi nhìn đến con trai cải tà quy chính!
Tông Bội: Hỏa ca mày làm tao vui vẻ quá!
Giang Tri Hỏa: Vui vẻ đi, chăm chỉ học tập vào, cẩn thận bị tao vượt hạng.
Tông Bội: Mày sao mà vượt được?
Giang Tri Hỏa:?
Giang Tri Hỏa: Này nhá, chụp lại câu này của mày làm bằng chứng, để coi tao vượt mày rồi mày tính làm gì.
Tông Bội: Điểm này của tao cũng thường thôi, chỉ có gần 600, mày cần phải điên cuồng nghịch tập hơn 200 điểm, Hỏa ca nếu mày thật có thể làm được tao khẳng định vui vẻ, gọi mày một tiếng cha cũng được.
Giang Tri Hỏa: Ài, con trai ngoan.
Giang Tri Hỏa tán nhảm với Tông Bội vài phút liền không hề để ý đến cậu ta mà nhấp vào website của thư viện tỉnh.
Ngày thường đi thư viện đọc sách, ngồi chỗ nào cũng không sao cả, ngồi xếp bằng trước kệ sách một buổi trưa hẳn rất tự tại, nhưng học tập thì không nên, cần phải ở trên bàn, đây là một loại thái độ, rất có ích cho hiệu suất và eo lưng.
Chỗ ở phòng tự học của thư viện tỉnh cần đặt trước, cuối tuần và ngày nghỉ càng khó đặt, không ít người đều phải ngồi xổm.
Giang Tri Hỏa đã hỏi trước số thẻ căn cước của Nhan Mộ, 5 phút trước lúc mở link đặt chỗ anh đã chực sẵn ở trang web chính thức.
Phía trên cùng của trang web có một hàng thông báo, nói là ngày 2/1 thư viện sẽ hạn chế sức chứa, chỉ mở ra một nửa số ghế, trong khoảng từ 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều có nhân viên ra vào, có lẽ sẽ ảnh hưởng việc tự học.
“Nhan ca.” Giang Tri Hỏa nằm trên giường, trở mình, đem mở thông báo ra tới cho hắn xem, “Ngày mai thư viện tỉnh hình như có hoạt động, khả năng sẽ rất ồn, còn đi không?”
Nhan học thần không sao để ý xung quanh ồn hay không, quan trọng là đi cùng ai: “ Đặt được chỗ thì đi.”
“ OK.”
Giang Tri Hỏa nhanh tay, link đặt chỗ vừa mở ra lập tức cướp được hai chỗ.
Sáng hôm sau hai người đúng giờ đến thư viện tỉnh, tìm được chỗ mở đề ra.
bị Vegas con của 1 ông trùm khét tiếng cưỡng bức và rồi hắn bắt cậu bà giam cầm cậu sống không bằng chết, và bắt đầu những hành độn...
Người vào được phòng tự học đều đang học tập, không một ai trò chuyện, an tĩnh đến bên tai chỉ nghe được tiếng lật sách, muốn nói chỉ có thể dùng tờ giấy.
Hai chỗ Giang Tri Hỏa đặt rất đẹp, vừa lúc mặt đối mặt, như ở nhà mấy hôm trước, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy đối phương.
Nhan Mộ đẩy lại đây một tờ giấy.
- Nhìn thử đề này một chút.
- Đưa thử xem.
Giang Tri Hỏa còn vui vẻ vẽ hình ngón tay ok👌
Nhan Mộ đem tài liệu xoay hướng Giang Tri Hỏa, Giang Tri Hỏa theo thói quen dựng lên tài liệu, gáy sách chống ở góc bàn hơi nghiêng.
Vì góc tài liệu hơi nghiêng, tờ đơn xác nhận đồng ý trượt ra tới.
Đi thành phố khác thi đấu đều cần phụ huynh ký tên xác nhận, lần trước cũng kí qua, hai lần Nhan Mộ đều ký là Tần Thơ.
Nhan Mộ nói là tên mẹ hắn.
Lần trước khi thấy tên này Giang Tri Hỏa còn chưa nhận ra Nhan Mộ, không đi dò hỏi nhiều, hiện tại cũng sẽ không chủ động hỏi.
Trên thực tế Giang Tri Hỏa chưa bao giờ gặp qua mẹ Nhan Mộ.
Từ sau khi anh trở thành hàng xóm với Tần Mộ, cũng chỉ gặp qua Nhan Bộ Nguy.
Cha Nhan Mộ, Nhan Bộ Nguy.
Vân Chu thường đi nhà Tần Mộ chơi, lại không mấy lần nhìn thấy người đàn ông này, bởi vậy ấn tượng không quá rõ ràng. Anh chỉ nhớ rõ lông mày rậm của Nhan Bộ Nguy, tròng trắng mắt nhiều, liếc mắt một cái cực kỳ uy nghiêm, là khuôn mặt rất có tính công kích.
Khác hẳn với hai giáo sư ôn tồn lễ độ trong nhà, trẻ con thường sợ loại người lớn nhìn rất hung dữ này.
May mắn người này không thường ở nhà, ngẫu nhiên gặp phải vài lần Tần ca cũng không để cậu tiếp xúc với Nhan Bộ Nguy.
Khi đó tuổi còn nhỏ, Vân Chu sẽ không suy nghĩ sâu xa về chuyện nhà người khác, hai giáo sư cũng đã dạy anh, chuyện liên quan đến chuyện riêng của gia đình người ta, nếu là người ta không có chủ động nhắc tới liền không cần hỏi đến.
Sau đó lại nghe được tên Nhan Bộ Nguy này, là CEO của tập đoàn Nhan thị lại là đã rất lâu.
Hiện tại mọi người cứ cho rằng phú nhị đại thành công là là chuyện đương nhiên, mà người thành công từ hai bàn tay trắng nợ ngập thì sẽ bị coi như câu chuyện mọi người ca tụng, là tấm gương.
Nhan Bộ Nguy chính là loại người này.
Nghe đồn ông rất yêu người vợ Omega mất sớm của mình, ông vẫn luôn bảo mật thông tin Omega đó, công chúng cũng không quá hiểu biết về người phụ nữ này, chỉ biết lúc trước trong nhà vợ xảy ra chuyện, là Nhan Bộ Nguy khiêng lấy, sau đó còn giúp Đông Sơn tái khởi, sau khi thành công ông ta cũng từ chối tất cả Omega muốn đến gần mình, ông thậm chí công khai biểu hiện ra kháng cự với Omega khác, đơn giản là nó sẽ làm ông ta nhớ tới vợ mình.
Lúc đó không ít người hâm mộ chuyện tình yêu của hai người.
Giang Tri Hỏa nhặt lên đơn xác nhận, kẹp vào tài liệu.
Nhan Mộ vòng một cái ở câu số 9.
Giang Tri Hỏa đọc xong đề, sau đó viết ý tưởng của mình trên giấy, cuối cùng vẻ một dấu chấm hỏi dò hỏi ý kiến Nhan. Nhan Mộ xem xong sau đó trả lời anh: Tớ có một ý tưởng khác.
Bọn họ dùng tờ giấy giao lưu vài câu, chỉ là chuyện thảo luận đề bài này, không thể dùng miệng nói cứ biểu đạt không rõ ràng lắm, xoay đi xoay lại viết một mặt giấy cũng không thảo luận ra cái gì, vì thế Giang Tri Hỏa hỏi: Chúng ta đi ra ngoài nói đi?
Hai người nhẹ nhàng đi ra phòng tự học.
Nói chuyện trên hành lang sẽ không truyền vào phòng tự học, nhưng Giang Tri Hỏa vẫn là hạ giọng: “ Tớ cảm thấy bài này khoảng ba bước, B n đơn điệu giảm dần, n² muốn tạo ra căn phải dùng đẳng thức hàm số, sau đó phân tích từng phần.”
Nhan Mộ chỉ ra: “ điều kiện A n không thỏa mãn, không thể ra được như này.”
Đề này quá khó rồi, nếu dùng cách thông thường để thử sẽ loại trừ năm sáu giá trị, hai người khoác vai nhau dựa trên hành lang viết nháp, cực kỳ tập trung vào đề, không chú ý tới phía sau vài người đi đến.
Giang Tri Hỏa lại tìm được ý tưởng mới: “ Vậy nếu xét phương trình đường tròn, thay giá trị k bằng cả dấu căn, sau đó loại bỏ Kn cùng Kn+1 thì sao?”
Muốn biết cách này được hay không chỉ có thể thử, Nhan Mộ nói: “Thử đi.”
Giấy nháp càng viết càng nhiều.
Lúc này có người vỗ vai Giang Tri Hỏa.
“Đợi một chút, đợi một chút, đợi một chút!” Giang Tri Hỏa cúi đầu viết, “ Sắp tính ra rồi.”
Người nọ vỗ vai hai bước, nói: “ Ngại quá.”
Giang Tri Hỏa dừng bút lại, giọng này nghe rất quen tai, anh quay đầu lại xem, phía sau không biết khi nào xuất hiện ba nam sinh, đằng sau còn có mấy người đàn ông khiêng camera.
Nhìn đến mặt người nọ, Giang Tri Hỏa buột miệng thốt ra: “Vân Tiểu Húc?!”
“ Ủa? Cậu biết tôi à?” Vân Tiểu Húc chỉ chính mình, đôi mắt trừng lớn, đuôi mắt ép xuống, hưng phấn cực kỳ, xoay người nói với hai nam sinh khác, “ Ôi trời, hôm nay ở bên ngoài lâu như vậy, rốt cuộc bị kêu ra tên!!”
Giang Tri Hỏa nhìn đến người quay phim muốn đẩy màn ảnh đến trước mặt Vân Tiểu Húc muốn chụp tư liệu sống, đã biết được.
Hai ngày trước còn nghe các nữ sinh tám chuyện nói lần này trại huấn luyện Pick ở Lâm Thành. Khó trách ngày hôm qua đặt chỗ có thông báo nói 9 giờ sáng đến 3 giờ chiều sẽ có nhân viên ra vào, nguyên lai là bị tổ tiết mục mượn chỗ quay tư liệu sống.
Tiết mục tuyển chọn không chỉ có chỉ chụp công diễn cùng huấn luyện, còn sẽ quay một ít tư liệu sống ở ngoại cảnh. Theo tiến độ, vòng công diễn đầu đã quay xong, lần sau ghi hình chính là vòng đào thải thứ nhất, bây giờ tổ tiết mục PickU đưa toàn bộ trainee phân đến những nơi khác nhau của Lâm Thành để quay ngoại cảnh.
Tổ tiết mục chuẩn bị nhiều chủ đề khác nhau, tổ của Vân Tiểu Húc bốc đến đến chính là tìm kho báu trong thư viện.
Xem tên đoán nghĩa, đặt manh mối trong thư viện, nhóm trainee cần dựa manh mối tới tìm kiếm manh mối tiếp theo, cuối cùng tìm được kho báu.
Manh mối cũng phân ra nhiều loại hình khác nhau.
Vân Tiểu Húc cùng hai đồng đội khác lấy được tờ manh mối thứ nhất liền chịu đơ.
Là hai bài toán.
—— căn bản xem không hiểu.
Những trainee khác cùng tới đã xuất phát đi tìm manh mối thứ hai, mà ba người bọn họ còn cầm bút, xin tổ tiết mục giấy bút, sau đó ngồi xổm hành lang ngơ ngác nửa ngày, mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Đồng đội A: “ Độ dài cạnh huyền bao nhiêu đây?”
Đồng đội B: “ Định lý Benz là gì?”
Vân Tiểu Húc: “ à…… Hàm số lẻ là cái gì nhỉ?”
Đồng đội A cùng đồng đội B hoảng sợ nhìn Vân Tiểu Húc.
Vân Tiểu Húc ngại ngùng gãi gãi đầu: “Thành tích của tôi không tốt mà……”
Cảnh trong công diễn phải tùy sân khấu, còn cảnh hằng ngày nếu không tranh căn bản không quay đến chính mình, ba nam sinh vốn muốn biểu hiện tốt trong lần quay ngoại cảnh này, kết quả bị Vân Tiểu Húc phái đi rút thăm xui xẻo nãy giờ, những người khác bốc được đều là khoa học kỹ thuật, lịch sử, ít nhất đọc hiểu được, đọc không hiểu có thể Baidu, Vân Tiểu Húc bốc một cái—— toán học, một đống dấu căn, còn có hình tròn, tam giác, search cũng không ra, tổ tiết mục còn cố ý chuẩn bị đề nguyên sang, chụp ảnh search đề cũng tìm không ra.
“ Tôi dạy cho cậu đi.” Giang Tri Hỏa nói nhìn một lần đề, “ Bài này căn bậc hai ra, cuối cùng ra được giá trị a là 10.”
Nhan Mộ nói tiếp: “Đáp án câu thứ hai là 5.”
Ba nam sinh hoảng sợ trừng mắt, bọn họ vừa mới đem tấm card đưa ra mà thôi: “Nhanh như vậy?”
Vân Tiểu Húc nhớ hai số này, còn ngốc: “Cảm, cảm ơn nhé.”
Bài toán mình đều xem không hiểu, người ta lại như “1+1=2” trực tiếp tính ra đáp án.
Đây đại khái khác nhau giữa học thần cùng học mạt*?
Ba nam sinh ngồi xổm một bên, khi Giang Tri Hỏa lại quay đầu lại, đã quên đề vừa mới mình đã viết đến đâu, anh căn bản không còn muốn tiếp tục tự hỏi, đơn giản buông bút, nhìn về phía Vân Tiểu Húc.
Giang Tri Hỏa gặp qua Vân Tiểu Húc hai lần.
Một lần trước là ở trong phòng bệnh Vân giáo sư.
Vân Tiểu Húc ngồi ở mép giường, cắt trái cây cho Vân giáo sư, Giang Tri Hỏa chỉ có thể ở ngoài cửa lặng lẽ xem một cái.
Ngày tòa án thẩm vấn đó Vân Tiểu Húc không đi, cho nên lần trước đó nữa, là ở ngày Giang Tri Hỏa bị mang đi khỏi nhà hai giáo sư.
Cậu tận mắt nhìn đến cậu bé đen gầy đi vào phòng cậu ở 8 năm. Cậu bé này chưa từng được nuôi dạy cẩn thận, rõ ràng là cùng tuổi, lại lùn nửa đầu so với cậu.
Vân Tiểu Húc —— khi đó cậu ta còn không phải họ Vân.
Cậu ta ngạc nhiên nhìn hai giáo sư trước mặt, ngạc nhiên nói: “ Về sau cháu có thể ở lại đây?!”
“ Tôi biết rồi, hai con số này có thể thể coi như là tọa độ!” Ba thiếu niên ngồi xổm trong góc thảo luận ý nghĩa của hai con số được giải ra này.
Đồng đội A nói: “10, 5, tầng 10 kệ sách thứ 5, hoặc là tầng 5 kệ sách thứ 10.”
Đồng đội B nói: “ Thư viện tỉnh không có tầng mười, cho nên khẳng định là tầng 5 kệ sách thứ 10!”
Hai đồng đội đã nói hết lời, học mạt Vân Tiểu Húc phụ trách hài hước, kéo hai người lại: “Chúng ta rốt cuộc đoán được, a a a a cảm ơn hai người tốt này!”
Cameras chuyển qua tới quay Giang Tri Hỏa cùng Nhan Mộ, lại quay lại đi, Vân Tiểu Húc nói: “ Chú quay phim, ở đây này, mau quay chúng tôi thành đi đường như gió, sau đó hậu kỳ làm tua chậm, lại thêm phụ đề, trời ơi, chúng tôi rốt cuộc vào được!”
Ba thiếu niên cởi khóa kéo, cực kỳ lòe loẹt tạo dáng, cameraman phối hợp hô “123”, ba thiếu niên đồng thời bước ra chân trái, chạy vào trong phòng, vạt áo tùy tiện bay ra sau.
Giang Tri Hỏa không có tâm trạng lại thảo luận đề, anh nói: “Nhan ca, chúng ta cũng vào thôi.”
Nhan Mộ cất bản nháp tài liệu, không hỏi nhiều.
Tổ tiết mục mượn thư viện năm tầng.
Quay phim cũng cần dân chúng bình thường, càng chân thật, bởi vậy thư viện không có đóng cửa, chỉ là giới hạn chỗ, còn ở lối vào dán thông báo, giao diện đặt trước cũng có thông báo. Đồng thời nhân viên của tổ tiết mục cũng sẽ đến phòng tự học giải thích tình huống, sẽ cố gắng không làm ồn.
Mọi người tỏ vẻ thông cảm, thông báo giải thích đều làm hợp lí, vui vẻ nhiều hơn cảm xúc khác, rốt cuộc dù sao đều tính tham dự quay show giải trí, gần thêm một bước với giới giải trí.
Trong hạng tìm kho báu trong thư viện tầm bảo này có mười tám nam sinh, mỗi ba người chia làm một tổ, trong đó một tổ đại khái là bốc được tấm card giới hạn thời gian, động tác cực nhanh, chạy như bay đi lên tầng, ba cameraman khiêng pháo lớn đi theo lên, mỗi người đều thể lực tốt, giây lát trên cầu thang không thấy góc áo.
Tiếng động thật sự không lớn, nghiêm túc học tập sẽ không bị quấy rầy.
Nhưng Giang Tri Hỏa dù như thế nào cũng học không vào, chống mặt, ở trên nháp vẽ lung tung một hồi, viết vài hàng công thức đều bị gạch thành một cục len sợi, cuối cùng thở dài, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nhìn một lát, sau đó đưa Nhan Mộ một tờ giấy.
- Nhan ca.
- Người cậu vốn dĩ nên quen được không phải tớ.