Sáng sớm mặt trời chưa ló dạng.
Vì tối ngủ quá sớm nên giờ Tống Hứa đã dậy, trời chưa sáng đã đứng lên thúc giục Ô Mộc gấp rút lên đường.
"Đi trong rừng lúc trời tờ mờ sáng là một trải nghiệm hiếm có, chúng ta phải tranh thủ thử một chút! Lát nữa còn có thể ngắm mặt trời mọc!" Tống Hứa nói.
Ở trong rừng thì ánh sáng là quý nhất, mọi thứ ở đây đều phải dựa vào ánh sáng để sinh tồn, thực vật càng hấp thụ nhiều ánh sáng thì càng sinh trưởng tốt.
Cả hai đã đi tới vùng rừng rậm thưa thớt đại thụ, bù lại lùm cây nhiều hơn hẳn, vì thực vật thấp bé nhận được nhiều ánh sáng hơn nên mọc tươi tốt.
Hoàn cảnh thay đổi khiến cả hai đi đường khó khăn hơn.
Trong rừng rậm của Ô Mộc, cây cối cao lớn có khoảng cách rộng rãi để người hành tẩu, nhưng trong khu vực này, những lùm cây không tha cho bất kỳ chỗ nào, ở đây lại hiếm người lui tới, không có lối mòn nên con đường phía trước không thông, bốn bề đều phủ kín cây cỏ.
Càng đáng ghét hơn nữa là bên trong những lùm cây um tùm lộn xộn này đều mọc kèm dây leo có gai, sóc nhỏ đầy lông mà bước vào thì có thể biết trước kết quả.
Đem ra so sánh thì Ô Mộc toàn thân là vảy trơn bóng linh hoạt, gai góc căn bản không thể đâm móc vào, chui vào lùm cây nào cũng có thể trực tiếp đè bẹp hết.
Những dây gai kia có tính bền dẻo, sau khi đại xà trườn qua, chúng nó liền bắn ngược trở lại che kín mít, Tống Hứa muốn đi sau hưởng ké cũng không được.
Vì lẽ đó cả đoạn đường này thường xuyên xuất hiện cảnh đại xà trườn vèo vèo trong lùm cây bên dưới, còn sóc nhỏ thì bay nhảy trên nhánh cây đuổi theo.
Giương móng vuốt nắm lấy một nhánh cây, lợi dụng quán tính và sức bật hất văng người lên, lại nắm lấy một nhánh cây khác, cứ lặp lại như vậy, nhìn thì tiêu sái chứ thật ra cực kỳ tốn sức, lại thêm địa hình phức tạp nên dễ gặp trục trặc.
Tống Hứa thường xuyên gặp tình trạng không có nhánh cây để nắm, hất người ra rồi lại không có điểm dừng chân, hoặc là cành nhỏ quá không chịu được gãy ngang giữa chừng, thế là nàng rớt xuống lùm cây, toàn thân đầy gai với lá cây.
Chuột bay lượn trên không trung tốn nhiều năng lượng nên sức ân cũng tăng theo.
Cho nên khi nàng đang nắm lấy một cành cây, nhìn thấy trên đó có lá tươi trông ngon miệng sẽ trực tiếp dừng lại nhai vài cái.
Có khi nàng ăn hăng hái quá, Ô Mộc trườn dưới đất phát hiện lạc mất sóc nhỏ thì trong lùm cây sẽ trồi lên cái đầu rắn to, thè lưỡi tìm kiếm khí tức của sóc nhỏ ham chơi nhà mình.
Phát hiện một cái cây đang nở hoa tỏa ra mùi thơm ngọt ngào, Tống Hứa cảm thấy không ăn vài đóa thì thiệt thòi quá, lập tức chuyền qua mấy nhánh cây nhỏ chạy tới ngọn cây bên kia.
Đóa hoa màu trắng, hình loa giúp các loài chim dễ dàng hút mật.
Tống Hứa hái một đóa hoa lớn dính giọt sương.
Nàng lắc lắc cho giọt sương rơi hết xuống đài hoa, phấn hoa màu vàng chạy tới chạy lui trong chất lỏng dưới đài hoa, nàng nhấp một ngụm như đang thưởng thức rượu lâu năm, mỹ mãn đắc ý.
Nàng đang ở bên này phẩm mật hoa thì nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh ở đầu cành bên kia đang bận rộn.
Dáng dấp đối phương cũng khá giống sóc, nhưng càng giống sủng vật mật đại ngô nàng đã từng thấy ở đâu đó hơn.
(Mật đại ngô: cíu, toi không hiểu.)
Hình thể khá nhỏ, phần lưng màu xám đen, bụng và móng vuốt màu trắng, đuôi dài hơn thân thể rất nhiều, đôi mắt nhỏ tròn xoe đen nhánh, cũng đúng lúc này phát hiện ra nàng mà lóe lên tia sáng sợ hãi.
Tống Hứa ngồi yên tại chỗ, phát giác được khí tức nhàn nhạt của đối phương, thế mà lại là một thú nhân.
Đối phương thì nhanh chóng động động cái mũi hồng phấn, sau đó ôm chặt hoa hái được trong tay, quay đầu bỏ chạy.
Tống Hứa còn nghẹn câu chào làm quen trong miệng chưa kịp thốt lên, đối phương đã không còn bóng dáng.
Tống Hứa nửa đường mất tích mãi Ô Mộc cũng quen rồi.
Hắn là một con rắn trưởng thành, sẽ biết tự quay về tìm bạn lữ mình.
Tống Hứa đứng trên đầu cành nhón chân nhìn xung quanh, Ô Mộc lặng yên không tiếng động bắt đầu quấn lấy thân cây trèo lên.
Hiếm lắm mới gặp được thú nhân có hình thể nhỏ hơn mình, không nói được câu nào làm Tống Hứa tiếc nuối độc chiếm cả đại thụ đầy hoa này.
Nàng leo lên ngọn cây lựa những đóa tốt nhất.
Ánh nắng thật tuyệt, nhiệt độ này chiếu lên người khiến người ta chỉ muốn sa đọa.
Hay là ở đây chén một bữa no nê rồi ngủ một giấc? Tống Hứa dạng chân ngồi trên cành cây, hai chân sau vung vẩy trong không trung, hai móng trước thì cầm hoa hút mật.
Đột nhiên có luồng gió từ trên trời ùa tới, một bóng râm theo đó lao xuống.
Tống Hứa bám lấy thân cây, trốn xuống tán cây trong nháy mắt, chỉ chốc lát đã tụt đến mấy mét.
Sau khi tụt đến nơi an toàn, nàng ngước mặt lên nhìn chỗ vừa rồi mình ngồi.
Một con chim ưng khổng lồ sải cánh hơn ba mét quắp hụt con mồi, đang bay nhảy trên tán cây.
Con ưng này tuy lớn nhưng chỉ là ưng phổ thông, không phải thú nhân.
Trong thế giới này, động vật phổ thông và thú nhân là mối quan hệ săn bắt lẫn nhau.
Những thú nhân có thú hình nhỏ như Tống Hứa thường xuyên bị các mãnh thú to lớn xem như con mồi.
Vì thế Tống Hứa mới thành thạo kỹ năng tránh né này đến như vậy.
Đại xà đang quấn lấy thân cây nhúc nhích một cách chậm chạp đột nhiên vọt lên trên.
Cơ hồ là cùng lúc với Tống Hứa tụt xuống từ ngọn cây, hắn cũng vọt lên tán cây trong nháy mắt.
Tống Hứa vừa nhìn rõ con ưng kia, thì đại xà đã há cái miệng rộng về hướng đôi cánh đó.
Trong thế giới tự nhiên, rắn và ưng cũng là mối quan hệ kẻ đi săn và con mồi.
Có điều trong tình huống này, đại ưng không thể đấu lại đại xà, chỉ có thể vội vàng vỗ cánh chạy trốn.
Đại xà thành do hình thể bại cũng do hình thể.
Tấm thân khổng lồ của hắn dọa đại ưng bay đi, đồng thời cũng làm ngọn cây chịu không nổi trọng lượng, gãy ngang.
Kẻ chắp cánh bay người gãy cành té ngã, đôi bên thi nhau kéo dài khoảng cách.
Nhờ vậy đại ưng may mắn chạy thoát, không bị chiếc rắn độc khổng lồ này tợp dính phát nào..