Khi Chân Lãng mở cửa nhà, nghênh đón chính là khuôn mặt tươi cười cứng nhắc, hai hàm răng trắng như tuyết dưới ánh đèn lập lòe phát sáng, vẻ mặt ngây ngốc như tượng.
“Trên mặt cô thoa kem định hình à?” Chân Lãng đánh giá người trước mặt từ trên xuống dưới, thuận tiện đóng cửa lại.
Túi xách trong tay lập tức bị người ta giật lấy, sức lực lớn đến mức suýt chút nữa giật cả người anh theo, Cổ Thược cầm theo túi xách của anh, chân chó hề hề nhìn anh, đồng thời chớp chớp đôi mắt lấp lánh, nhìn thế nào cũng giống cún con xin ăn.
Chân Lãng cúi đầu nhìn chính mình, rồi lại nhìn cô, “Cô muốn nói cái gì?”
Theo quán tính nhảy nhanh ra sau một bước, Cổ Thược hắng giọng một cái, “Ờ… Tôi muốn mời anh ăn cơm.”
Cặp lông mày tuấn lãng nhướng lên, “Mời tôi ăn?”
Người nào đó rất chân chó nhanh chóng gật đầu.
Nụ cười bỗng nhiên nở rộng, Chân Lãng lắc đầu, “Cô nấu? Vậy quên đi, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm.”
Vẻ mặt nịnh hót nhất thời biến thành hung ác, thân thể Cổ Thược không khỏi giật giật, giống vận động nào đó làm nóng cơ thể theo thói quen.
Nhưng chỉ rất nhanh, vẻ mặt chân chó lại trở về trên mặt, Cổ Thược hắc hắc cười, “Tôi mời anh ra ngoài ăn.”
Vẻ mặt suy nghĩ hiện lên trên mặt, Chân Lãng nhìn chằm chằm Cổ Thược, nhìn đến nỗi cô toàn thân không được tự nhiên, “Nói đi, cô rốt cuộc có chuyện gì tìm tôi?”
Cái này có được tính là bị nhìn thấu rồi không?
Nhìn thấu thì nhìn thấu đi, dù sao cô cũng quen rồi.
“Cái phòng nhỏ tôi thuê kia bị phá đi, mượn anh chỗ này ở vài ngày, tìm được chỗ lập tức chuyển đi.” Cô suy nghĩ một chút, “Tôi trả anh tiền thuê nhà.”
“Chỉ có cái này?” Trong ánh mắt Chân Lãng lộ ra vài phần thăm dò, “Lúc trước cô ở đây ra ra vào vào, chẳng thấy một chút xíu xấu hổ, hôm nay sao tự nhiên lại khách khí như vậy?”
Hắn sao lại sắc bén như thế? Lại nhìn, lại nhìn nữa cô sẽ không giả vờ nổi nữa.
“Được rồi, tôi tạm thời không muốn đấu với anh, hòa giải được chưa?” Cô bĩu bĩu môi, giọng nói lí nhí.
Chân Lãng không nói một lời, chỉ nhìn vẻ mặt của cô, như có điều suy nghĩ.
“Anh rốt cuộc có ăn cơm hay không?” Cổ Thược trừng hai mắt, sau khi nhìn thấy ánh mắt của Chân Lãng lại một lần nữa buông xuống dáng vẻ ngang ngạnh, “Tôi đói bụng nha.”
Người ở cửa không có nửa điểm ý định mở cửa đi ra ngoài, ngược lại chẫm rãi đi đến, Cổ Thược đáng thương đi theo sau mông anh, chỉ chờ thái thượng hoàng đại nhân lên tiếng.
“Ọc ọc…” Trong bụng truyền ra tiếng trống rỗng, lần này không lừa người nha, cô thật sự rất đói.
Cô cúi cúi đấu, ánh mắt đuổi theo Chân Lãng.
Chân Lãng cởi áo khoác, đồ tây, ngón tay chậm rì rì cởi cúc áo sơ mi, nhìn dáng vẻ không có ý ra quyết định.
Đưa tay cầm lên một quả táo, Cổ Thược rộp rộp rộp rộp cắn.
“Muốn ở lại đây, phải làm việc.” Tay áo Chân Lãng xắn đến khuỷu tay, đứng cạnh cửa nhà bếp ngoắc ngoắc cô, “Biểu hiện tốt tôi sẽ cân nhắc.”
Người gặm táo vọt tới trước mắt anh, cắn một miếng thật to, vẻ mặt kinh ngạc nhìn động tác thái thức ăn của Chân Lãng, “Không phải anh muốn tôi nấu cơm sao?”
Anh đâu có muốn đổi phòng, hay sửa chữa? Để cô đốt, sau đó đền tiền sửa lại sao?
Đáp lại cô, là một củ khoai tây và một con dao gọt ấn vào tay, “Hôm nay cuối tuần kẹt xe, tiệm cơm bên ngoài đều chật cứng, nếu cô ra ngoài ăn, ước chừng một tiếng cũng không ăn được cái gì, ở nhà ăn nhanh một chút.”
Có ăn, vạn sự đều dễ thương lượng.
Cổ Thược vui vẻ gọt khoai tây. Rất nhanh sau đó, vỏ khoai tây bay cuồng loạn, lấy thùng rác là trung tâm, trong vòng một mét toàn bộ đều là vỏ.
Hai tay đưa củ khoai tây đã gọt xong tới trước mặt Chân Lãng, Cổ Thược tràn đầy tươi cười, “Được chưa?”
Trả lại cho cô, lại là một củ khoai tây, sắc mặt Chân Lãng trầm tĩnh, nhìn không ra nửa điểm tâm tư.
“Vừa rồi vì sao không nói?” Cô lầm bầm.
“Tôi không nghĩ khi qua tay cô, củ khoai tây cường tráng lại có thể biến thành bỏ túi như thế, đành phải gọt thêm nữa.”
Lại một lần nữa do vỏ bay loạn xạ, vỏ khoai tây bị gọt ra bắn đến trên quần Chân Lãng, Cổ Thược không chút do dự vươn tay qua.
Bóng người màu đen chuyển động, tay cô tất nhiên rơi vào khoảng không.
Người ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngửa đầu cười ngây ngô, chỉ chỉ giữa hai chân anh, vị trí dưới thắt lưng, “Vỏ!”(=)))))))) có phải vì ta đen tối không nhở? Tội nghiệp anh Lãng. Há há)
Chân Lãng đưa tay gạt đi, mặt không thay đổi tiếp tục động tác thái thức ăn, giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, “Lát nữa gọt xong cô quét rác.”
“Được!” Người nào đó biết điều gật đầu, không chú ý tới trong ánh mắt màu đen sâu thẳm chợt lóe qua một tia bất đắc dĩ.
“Ăn xong cô rửa bát.”
Người nào đó cúi đầu chìm đắm trong niềm sung sướng gọt vỏ không chút nghĩ ngợi, “Được!”
“Cô thu dọn phòng bếp.”
“Được!”
“Hôm nay phòng khách còn chưa lau, ăn xong cô làm.”
“Được!”
“Tắm xong cô dọn dẹp phòng tắm.”
“Được!”
“Lát nữa tôi nấu canh ăn khuya, cô bưng tới.”
“Vì sao tôi phải bưng cho anh…” Người nào đó rốt cục ngẩng đầu lên, bất mãn rõ ràng hiện lên trên mặt.
“Là cô muốn hòa giải.”
Một lúc lâu sau, rốt cục chậm rãi gật đầu, “Được…”
Động tác Chân Lãng rất lưu loát, một bên hầm canh, một bên nhanh chóng hạ chảo xào rau, thỉnh thoảng còn có thể nhìn nhìn nồi cơm điện.
Cổ Thược chống chổi nhìn động tác như nước chảy mây trôi của anh, không hiểu vì sao cùng một loại chuyện mà mình làm lại làm cho gà bay chó sủa cộng thêm lửa cháy tận trời.
Từ nhỏ đến lớn, cô hình như chưa từng thấy anh cố gắng học cái gì, nhưng sao lại có thể làm thuận tay như thế nhỉ? Chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có thiên tài?
“Rau!” Bàn tay thả trước mặt cô, ngón tay chỉ vào rau trong bồn rửa.
Từ trong trầm tư tỉnh lại, Cổ Thược ba chân bốn cẳng mò rau trong bồn rửa bỏ vào trong rổ, nước tí tách vẩy qua, nhất thời làm ướt quần áo Chân Lãng.
Chân Lãng nhìn một chút, Cổ Thược đang vụt sáng đôi mắt to, thèm thuồng nhìn nồi thịt hầm khoai tây, không nhịn được thò đầu lưỡi liếm liếm khóe môi.
Mỉm cười, anh lắc lắc rổ rau, để ráo nước, “Giảng hòa, cô lau nhà.”
Vứt chổi xuống, Cổ Thược hồng hộc cúi trên mặt đất lau nước, thỉnh thoảng lại dừng lại, nhìn rồi nghĩ nghĩ, nghĩ nghĩ rồi lại nhìn.
Lúc ăn cơm người nào đó lại rất ngoan ngoãn lấy bát, nịnh nọt đưa đến trong tay Chân Lãng, nụ cười thật to từ đầu tới cuối chưa từng biến mất.
Cổ Thược phải thừa nhận, món ăn của Chân Lãng cực kỳ hợp khẩu vị của mình, tận cho đến khi thả lòng trên ghế, vẫn còn đang sống trong dư vị.
“Giảng hòa, rửa bát đi…”
Một câu nói, phá hoại hoàn toàn sự thoải mái của cô, Cổ Thược ưỡn ẹo như mèo đứng dậy, chạy ào vào nhà bếp.
“Rầm…”
“Bịch…”
“Ầm…”
Các loại tiếng vang liên tiếp thành một dãy, Chân Lãng dựa vào sofa thản nhiên mỉm cười, nhìn bóng người không ngừng nhảy loi choi trong nhà bếp và những tiếng kêu sợ hãi thỉnh thoàng truyền ra.
Đầu, từ trong nhà bếp thò ra, “Này, thú y…”
Chân Lãng làm ra mấy động tác theo thói quen, lông mày nhướng lên, ánh mắt thâm trầm.
Nuốt nuốt nước bọt, Cổ Thược hì hì cười ngây ngô, “Cái kia, bát đã đánh vỡ hết, ngày mai tôi lại rửa được không?”
Cô từng bước từng bước di chuyển bước chân, rất tự giác cầm cây lau nhà lên, không đợi Chân Lãng mở miệng đã nhảy dựng lên, “Tôi đi lau nhà.”
Trong phòng khách to như vậy, bóng người khỏe mạnh chạy từ đông sang tây, đẩy cây lau nhà trong tay, vui vẻ ngâm nga, lại từ tây chạy sang đông, cả phòng khách tràn tràn ngập sức sống bừng bừng.
“Rắc…”
“Ai da…”
Ánh mắt Chân Lãng lóe lên, ngón tay đặt trên cánh mũi một cách tự nhiên, nhưng khóe mắt liếc sang bán đứng tâm tư của anh.
Cổ Thược đáng thương giơ nửa đoạn cây lau nhà lên, “Tôi, tôi ngày mai mua đền cho anh một cái, ngày mai tôi cũng lau nhà nữa.”
Chân Lãng đứng lên, đi qua bên người cô, “Tôi đi tắm.”
“Tôi chùi bồn tắm!” Không đợi Chân Lãng mở miệng, Cổ Thược như gió xoáy chạy ào vào phòng tắm, trong tiếng nước ào ào, Chân Lãng không thể làm gì khác hơn là lại một lần nữa ngồi lại lên sofa.
“Uỵch!”
“Rầm!!”
“Oa!!!”
Lại là một phản ứng dây chuyền từ trong phòng tắm truyền ra, Chân Lãng chống cằm, bình tĩnh chờ đợi.
Người từ trong phòng tắm vọt ra, tóc dính trên trán, trên tay áo nhỏ nước, trong tay Cổ Thược giơ lên cái gì đó mờ ảo giống như cái vòi sen vẫn cười ngây ngô, “Cái này, tôi thật sự không cố ý, tôi chỉ muốn lau lau bồn tắm, kết quả, hì hì, ha ha, nó rơi xuống.”
“Ngày mai tôi đi mua!” Cô gần như không để Chân Lãng có thời gian mở miệng, cầm vòi phun trong tay ném vào thùng rác, trong chớp mắt, bên cạnh thùng rác đã có một đống lớn thi thể hài cốt.
Nữ nhân sức lực tràn đầy cầm lấy một quả táo, đưa đến trước mặt Chân Lãng, “Bồn tắm tôi rửa xong vẫn có thể sử dụng, anh ăn quả táo này trước nhé? Có muốn tôi gọt giúp không?”
Lúc này, có người ra tay nhanh hơn cô cầm lấy dao gọt hoa quả, “Tự tôi làm.”
“Tôi đi lấy ít canh để nguội để anh uống nhé.”
Khi Chân Lãng nhẹ nhàng khoan khoái bước ra từ phòng tắm, trước mặt đã thấy một bát canh đưa tới trước mặt anh, ánh mắt như chó nhỏ lấy lòng vụt sáng, “Nguội rồi, anh uống đi.”
Chân Lãng đưa tay nhận bát canh, nhiệt độ ấm ấm vừa đủ để uống, trong ánh mắt mong chờ, anh chậm rãi uống bát canh trong tay, khóe miệng có một tia cười nhạt.
Nhưng nụ cười này cũng chẳng duy trì được bao lâu, nửa giờ sau, trong bụng truyền đến một trận quặn đau cổ quái, Chân Lãng không nói một lời đứng dậy, đi về hướng WC.
Trong nháy mắt ngay sau khi cửa WC đóng lại, nụ cười giả dối cả một buổi tối trên mặt Cổ Thược rốt cục thay đổi, biến thành trong đắc ý mang theo chút tính toán, còn có vui sướng khi thực hiện được ý đồ.
Bóp bóp cánh tay, cô xoa xoa thắt lưng nhếch miệng, nhìn đống phế phẩm trong đống rác, tia sáng trong ánh mắt lại càng thêm nóng rực.
Ném lọ thuốc nhỏ trong tay đi, cô ngâm nga nho nhỏ đi vào phòng mình, tùy tiện đá cửa phòng, nhảy lên giường.
Dám sai cô làm việc? Để xem ngày mai hắn còn không đứt ruột a.
Như vậy, ngày mai xem mặt, sẽ không có người đi theo nữa, sao chổi ơi là sao chổi, rốt cuộc cũng thoát được khỏi ngươi.
Mang theo vài phần thích ý, vài phần thoải mái, nghe tiếng WC ào ào xả nước, khóe miệng cô không thể khôi phục được góc độ bình thường.
Sáng sớm cuối tuần, Cổ Thược ít khi nào không ngủ nướng mà lại thức dậy thật sớm, nhìn cửa phòng đóng chặt đối diện, cô vui vui sướng sướng rửa mặt.
Ngay khi cô đang ngâm nga kéo cửa trước muốn đi ra ngoài, cửa phòng Chân Lãng bỗng nhiên mở ra, một đôi mắt đen kịt nhìn cô chằm chằm, “Hôm nay lại xem mặt?”
Hắn sao có thể đã trở lại? Cổ Thược có chút bực dọc.
Sớm biết thế này, ngày hôm qua đã đổ ca lọ “Quả đạo phiến“ vào trong canh của hắn rồi. (một loại thuốc làm đi tả chậm)
“Đúng vậy.” Giọng điệu của cô rất thoải mái, giống như cái gì cũng không biết.
Chân Lãng trực tiếp đi vào phòng rửa mặt, trong không khí thản nhiên bay qua một câu, “Cùng nhau đi, tôi đi xem một chút.”
Không phải chứ, hắn còn muốn theo?
Có sao chổi ở đấy, cô còn làm ăn được gì a?
“Cho dù mẹ tôi có dặn dò, nhưng nếu mọi người nhìn nhau đã thấy ghét thì cần gì phải đi theo?” Cô có chút bất đắc dĩ, “Anh không theo, bà ấy cũng sẽ không biết đâu.”
“Cô phá hoại lời hứa lúc đó.” Chân Lãng không nhẹ không nặng nói một câu, làm Cổ Thược ngơ ngác không biết nói gì.
Hắn, quả nhiên chưa quên.