.
'Cạch!'
Chén trà bị đặt mạnh xuống bàn, tạo nên một tiếng vang dội. Đôi mày liễu của Ngu Tử Diên nhướng cao, giận dữ hỏi:
"Sao lại thế này?"
Kim Tử Hiên đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, nhưng cả người vẫn còn run rẩy do ngâm mình trong nước lạnh, sắc mặt trắng bệch tự vận chuyển linh lực làm ấm thân, đứng ở phòng khách, không nói một lời. Ngụy Vô Tiện đứng bên cạnh hắn ta, chưa thay quần áo nhưng cũng một thân sạch sẽ thoải mái. Bên trong mặc lý y của Lam Vong Cơ, cho nên vẫn còn khô reng, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác của bản thân, nói tóm lại cũng không tính là lạnh. Còn chưa nói đến vừa rồi Lam Vong Cơ đã ủ ấm cho hắn, lúc này ngoại trừ tức giận ra thì cơ thể cũng không cảm thấy có gì không khỏe. Ngụy Vô Tiện liếc Kim Tử Hiên một cái, nói với Ngu phu nhân:
"Tại hắn xô đẩy làm lật thuyền."
Kim Tử Hiên căm tức nhìn hắn, nói:
"Tại ngươi nhào lên đánh người trước."
Ngụy Vô Tiện cười lạnh nói:
"Thế tại sao ngươi không nói luôn đầu tiên là do ngươi nói xằng nói bậy cái gì đi!"
"Đủ rồi! Mới nửa ngày đã ầm ĩ thành như vậy, truyền ra ngoài không sợ mất mặt hả?" Ngu phu nhân vỗ bàn, cả giận nói: "Còn cãi nhau cái gì? Ngụy Anh trước tiên ngươi quỳ xuống cho ta!"
Lam Vong Cơ có chút sững sờ, dưới đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc. Ngụy Vô Tiện cũng ngây ngẩn y hệt, ngẩng đầu lên, muốn giải thích:
"Rõ ràng là do hắn khơi mào..."
Ngu Tử Diên: "Quỳ xuống!"
Từ xưa đến nay Ngu phu nhân luôn nhìn hắn rất không vừa mắt, mấy lời cay độc nói ra cũng nhiều, quật cho một hai roi Tử Điện sau đó còn bắt hắn đến từ đường quỳ hay phạt cấm túc cũng không tính là hiếm. Nhưng những chuyện đó đều diễn ra trong nội bộ Giang gia, hoặc là trước mặt tỷ đệ họ Giang mà thôi. Ngụy Vô Tiện vốn da dày thịt béo, bị phạt kiểu này cũng chẳng phải chuyện nghiêm trọng, còn có thể nhân cơ hội ra vẻ đáng thương để Giang Yếm Ly hầm cho riêng hắn một nồi canh. Chẳng qua lúc này cho dù mọi người của Giang gia đang ở đây thì vẫn còn một tên chó má vô liêm sỉ Kim Tử Hiên kia, Ngu phu nhân rõ ràng là đã cực kỳ không kiên nhẫn rồi, không cho hắn phản bác dù chỉ một câu. Vậy cũng đủ thấy Ngu phu nhân đã xem thằng nhãi Kim Tử Hiên này thành người trong nhà rồi.
Cho dù là chuyện hôn ước của sư tỷ hay là mỗi lần cãi nhau với Giang Phong Miên, Ngu Tử Diên từ trước đến giờ vẫn luôn là một người chuyên quyền độc đoán. Nếu như ngày xưa thì Ngụy Vô Tiện còn có thể nhịn, nhưng bây giờ vì sư tỷ phải chịu tổn thương nên bất bình, nuốt không trôi nổi cục tức này. Cũng không biết Giang Trừng chạy đi đâu rồi, Giang Yếm Ly vẻ mặt do dự muốn lên tiếng:
"A nương..."
Mấy sư đệ chen chúc một chỗ không dám lên tiếng, Lục sư đệ đứng bên cạnh che mắt lại, lén nhìn Ngu Tử Diên, nhỏ giọng nói:
"Đừng mà..."
Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích, lồng ngực phập phồng kịch liệt, mắt trừng lớn đến mức đau nhói, liều chết mà nhìn chằm chằm Kim Tử Hiên mặt mày vẫn còn khó coi đứng một bên. Ngu Tử Diên vừa thấy bộ dáng này của hắn đã nghĩ ngay đến mấy lời bàn tán linh tinh mà nhiều ngày nay nghe được, lập tức giận đến mức không đánh thì không được. Ngu Tử Diên không nén nổi giận, cổ tay run lên:
"Ngươi muốn làm phản phải không!"
Không khí xung quanh hệt như thứ có thực chất bị Tử Điện bá đạo một quất bổ thành hai nửa. Tử Điện hệt như một tia chớp, lao thẳng đến phía sau lưng Ngụy Vô Tiện, khiến mấy sư đệ đang đứng bên cạnh kinh hãi đến mức lui về sau mấy bước.
"A nương!"
"Sư nương!"
'Bộp!'
Tia sáng màu tím chói mắt đó bị một người cường ngạnh dùng tay không bắt lấy, lúc bị túm gọn trong lòng bàn tay từng dòng điện vẫn còn lưu chuyển, phát ra tiếng lẹt xẹt lại còn bốc khói. Mấy ngón tay mảnh khảnh mang theo một tầng vết chai mỏng nắm chặt lấy thân roi, nắm tay siết đến mức xương khớp kêu lên lách cách, dùng sức đến trắng bệch. Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt nhìn Lam Vong Cơ không biết từ khi nào đã tiến lên một bước chắn trước người hắn, nâng tay lên chặn đứng Tử Điện đang xé gió mà tới:
"Lam..."
Ngu Tử Diên giáo huấn Ngụy Vô Tiện đã thành thói quen, rõ ràng không nghĩ tới Lam Vong Cơ sẽ bỗng nhiên chặn roi:
"Lam tiểu công tử, cậu..."
"Ngu phu nhân, Ngụy Anh đã tiến vào cửa của Lam gia rồi. Nếu như hắn không làm sai thì không cần phải chịu phạt."
Thiếu niên thanh tú vẻ mặt đúng mực, kiên định đứng một chỗ, ngữ khí tuy vẫn kính trọng trưởng bối nhưng lại cất giấu vài tia lãnh ý. Lam Vong Cơ khẽ hít vào một hơi, linh lực lưu chuyển trong lòng bàn tay phát ra một quầng sáng màu bạc, lẳng lặng siết chặt lấy sợi roi dài. Thanh âm trầm thấp từ tính thản nhiên như thường, nhưng mà mỗi chữ nói ra đều vô cùng có khí phách:
"Mà nếu như hắn có sai... Vãn bối cũng sẽ tự mình dạy dỗ!"
_______________
Huhuhuhuhu Lam Nhị công tử uy vũ =((((((