.
Lam Vong Cơ thả Tiểu Đông Tây vào trong ổ, lại nhẹ nhàng sờ sờ cái đầu nhỏ rồi mới bắt đầu thu thập mấy quyển sách mà Ngụy Vô Tiện tùy tiện mở ra xem lúc điều tra vụ việc ở Tào gia, xếp lại lên giá sách cho gọn gàng. Hơn một tháng không ai đụng đến giá sách, bên trên có chút bụi, hoặc cũng có thể là trước kia Ngụy Vô Tiện chẳng mấy khi đọc sách, nên bụi thì cũng kệ bụi thôi. Bên trên giá toàn mấy loại tạp thư lung tung của Ngụy Vô Tiện, ngẫu nhiên có hai quyển bìa ngoài đứng đắn một chút, Lam Vong Cơ bèn mở ra xem, sau đó hốt hoảng khép lại, vành tai đỏ bừng, bối rối thả sách về chỗ cũ. Ai ngờ vừa nhét lại thì vài tờ giấy từ trong góc rơi ra, tán loạn trên mặt đất. Lam Vong Cơ cúi xuống nhặt lên, vừa liếc qua một cái thì lập tức ngây ngẩn cả người.
Đó là mấy bức tranh. Lúc Ngụy Vô Tiện vẽ y ở Tàng Thư các khi chép sách y đã thấy qua, nét vẽ sảng khoái phóng khoáng, chữ viết tiêu sái linh động, hoàn toàn không giống với mấy bức họa này. Mỗi nét bút trên tờ giấy y đang cầm trên tay hình như còn có chút vụng về, hẳn là Ngụy Vô Tiện đã vẽ khi còn rất nhỏ. Bức tranh ở trên cùng chắc là Giang Yếm Ly, nhìn qua cũng có thể thấy Ngụy Vô Tiện đã dành nhiều tâm tư để vẽ nó, thậm chí ở chỗ Giang Yếm Ly đứng còn vẽ mấy bông hoa nhỏ. Tờ thứ hai là Tam sư đệ và Tứ sư đệ, hai người ôm vai bá cổ thả diều. Lật thêm một tờ nữa thì có thể nhìn thấy Giang Trừng, Lục sư đệ, Ngũ sư đệ cùng với Tam sư đệ Tứ sư đệ vì không đủ giấy vẽ nên chỉ vẽ một phần đang chèo thuyền cùng nhau. Lá sen xanh mướt, mặt nước lay động, đây chắc hẳn là khung cảnh mùa hè, ngay cả đài sen cũng ghé sát vào mạn thuyền. Có tờ hình như là vẽ hỏng, bên trên có vài nếp nhăn, giống như để bừa lên một tảng đá rồi vẽ, ở bất kỳ chỗ nào cũng có thể cho ra đời một bức tranh. Trong mắt Lam Vong Cơ ánh lên một tia nhu hòa, phảng phất xuyên qua từng trang giấy có thể thấy được ngày còn nhỏ Ngụy Vô Tiện cầm theo bút, cười hì hì mà hạ bút vẽ tranh.
Nhưng lật hết tờ này đến tờ khác, trái tim của y cũng theo đó mà dần dần trĩu xuống, không thể nói rõ là mất mát chiếm phần nhiều, hay là bất đắc dĩ chiếm phần hơn. Vài ngày trước lúc vừa đến Vân Mộng, trong lòng Lam Vong Cơ luôn có chút bất an, sợ người này chạy mất, hoặc sợ người này sẽ không muốn cùng mình quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ nữa. Nhưng bây giờ mỗi ngày thức giấc, nhìn thấy khuôn mặt đang dựa vào vào ngực y say ngủ cùng với dáng vẻ mềm mềm mại mại đòi hôn, trái tim cũng không lo lắng nhiều như vậy nữa. Y biết, Ngụy Vô Tiện đã thuộc về y rồi.
Nhưng trong những bức tranh này, không hề có y...
Nhất là y của những năm còn thơ ấu.
Lam Vong Cơ luôn nhớ thật kỹ những chuyện khi còn nhỏ, nhưng Ngụy Vô Tiện lại chẳng nhớ tí gì. Mà thôi, năm tháng còn dài...
Ngụy Anh người này, trí nhớ vẫn luôn như vậy.
'Rầm!'
Cửa bị người nào nó mạnh tay đẩy ra, khiến Tiểu Đông Tây sợ đến mức suýt nữa thì lao ra khỏi ổ. Thân ảnh đen tuyền mang theo sự gấp gáp ba bước thành hai hung hăng nhào đến mà bắt lấy tay y. Trong mắt Lam Vong Cơ ánh lên một tia nghi hoặc, hỏi:
"Sao thế?"
Ngụy Vô Tiện há hốc miệng thở hổn hển, vầng trán mướt mồ hôi, không thèm nói một lời cầm lấy cổ tay y, sắc mặt trầm đến mức dọa người. Lam Vong Cơ đang muốn nói tiếp thì bỗng dưng cảm nhận được một luồng khí ấm áp truyền vào cổ tay, len lỏi theo kinh mạch chui vào cơ thể, tập trung lại quẩn quanh chỗ Kim Đan. Bàn tay Lam Vong Cơ lập tức khựng lại một chút, mấy ngón tay không một tiếng động nắm chặt thành quyền. Dòng linh lực thuộc về Ngụy Vô Tiện vừa chạm vào Kim Đan, trong chớp mắt nơi đó nóng rát hệt như bị hỏa thiêu, cháy lan ra đến từng mạch máu. Khác hẳn với cảm giác ấm áp khi vận chuyển linh lực, cũng chẳng hề giống cảm giác mát lạnh khi linh lực của bản thân vận chuyển, thay vào đó là sự đau đớn nóng bỏng khiến mỗi tấc da thịt y gào lên bài xích, cuối cùng lại bị Lam Vong Cơ mạnh mẽ dồn xuống.
"Rất đau... có phải không?"
Giọng nói của Ngụy Vô Tiện đè xuống thật thấp, hệt như ngọn lửa nơi đáy lòng đang thiêu đốt cổ họng, khiến hắn không thở nổi. Vừa rồi hắn không hề để một tia biểu tình nào dù là nhỏ nhất của Lam Vong Cơ lọt khỏi mắt, đương nhiên cũng biết lúc này y đang vô cùng đau đớn. Linh lực chỉ thăm dò trong cơ thể Lam Vong Cơ trong chớp mắt, hắn vội vàng thu hồi lại, cũng buông tay Lam Vong Cơ ra, không dám chạm vào y thêm chút nào nữa. Bờ môi nhạt màu của Lam Vong Cơ mím lại thật chặt, cúi đầu nhìn cổ tay của chính mình, không nói một câu. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Bắt đầu đau từ khi nào?"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt đáp:
"Ra khỏi địa đạo."
Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:
"Càng ngày càng đau có phải không?"
Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng "ừm" một tiếng. Ngụy Vô Tiện vội la lên:
"Tại sao ngươi không nói với ta?"
Hắn vô thức muốn nắm lấy tay Lam Vong Cơ, nhưng trước khi chạm đến lại hạ quyết tâm thu về, giống như còn bận tâm gì đấy. Lam Vong Cơ đáp:
"Không sao."
Ngụy Vô Tiện hít vào một ngụm khí lạnh, cuối cùng cũng hiểu vì sao mỗi lần hắn truyền linh lực sang cho y, người này luôn đặc biệt trầm mặc.
"Không sao cái gì?!" Ngụy Vô Tiện cao giọng nói: "Ý ngươi là gì? Ngươi biết? Ngươi biết rồi sao lại không nói với ta?!"
Lam Vong Cơ khẽ mím môi, nghiêm túc nói:
"Có lẽ bởi vì Kim Đan bị tổn thương, chứ không phải vì lý do kia."
Ngụy Vô Tiện nhìn y chằm chằm, cố gắng tìm ra thứ gì đó dưới đáy mắt nhạt màu kia. Trái tim của hắn hoàn toàn trĩu hẳn xuống, bởi vì hắn biết, Lam Vong Cơ không nói dối, nhưng y muốn giấu hắn. Lam Vong Cơ vốn không hề có ý định nói đến chuyện này. Nếu y không muốn nói đến, chứng tỏ những điều kia hoàn toàn là thật. Hệt như Ngụy Vô Tiện sau khi biết được thì cảm thấy khó mà tin nổi, cảm thấy mọi thứ trước mắt hoàn toàn sụp đổ, niềm vui sướng khi có được người này cũng hoàn toàn tan biến, gấp gáp muốn tìm một cái cớ, tự nhủ với bản thân có lẽ có nguyên nhân khác. Sắc mặt hắn càng lúc càng trắng bệch, mồ hôi sau lưng túa ra, gần như thấm ướt lý y. Đến giọng nói của Ngụy Vô Tiện cũng dần trở nên run rẩy, từng tầng từng tầng tơ máu cuồn cuộn dâng lên dưới đáy mắt:
"Có phải là chúng ta... may mắn quá mức rồi không."
Lam Vong Cơ nhíu mày nói:
"Ngụy Anh, linh lực còn chưa khôi phục, nói chuyện này sau."
"Không được, không thể kéo dài nữa."
Ngụy Vô Tiện lảo đảo lui về phía sau từng bước một, lưng căng lên thành hình cánh cung, hệt như bị đè ép đến mức không đứng thẳng nổi người. Hắn nuốt khan, tất cả những thứ bản thân tin tưởng bấy lâu nay quay cuồng trong đầu, sau đó hoàn toàn vỡ nát tựa như đá vụn. Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ nghĩ bản chất của sự việc có thể trở thành như vậy, có lẽ từ trước đến giờ tất cả đều chỉ là sai lầm. Đáng ra ngay từ khi mọi chuyện bắt đầu thì phải sửa chữa ngay.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu hít một hơi, rất muốn nở một nụ cười, nhưng đến khi hiện lên khuôn mặt tuấn mỹ lại chỉ khiến dung mạo luôn luôn rực rỡ tựa nắng mai kia như sắp khóc đến nơi, hai mắt mở lớn, khóe mi đỏ bừng, nhìn thẳng Lam Vong Cơ không chớp.
"Lam Trạm."
Ngụy Vô Tiện cười buồn một tiếng:
"Hình như ta... không phải là người mà số mệnh định sẵn được tác hợp cùng ngươi."
Hô hấp của Lam Vong Cơ khựng lại, thanh âm nặng trĩu:
"Đừng nói bậy."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt y, nói rõ ràng từng chữ một:
"Không đúng, bản thân ngươi cũng biết rõ, sự thật là như vậy."
Biết rõ cái "Khế" này là sai lầm, đáng lẽ ra không nên xuất hiện trên người bọn họ. Hơn nữa nếu hai người càng thân mật thì toàn thân sẽ càng đau đớn...
Từ đầu đến cuối, tất cả đều sai rồi!
Mà hai người họ vẫn luôn tự lừa gạt bản thân, nói đối phương chính là người mà duyên trời đã định cho mình. Tin tưởng đến mức không hề nghi ngờ ngoại trừ trường hợp này thì còn nguyên nhân khác, kéo dài thời gian, cứ thế đi qua hết ngày này đến ngày khác.
"Ngươi không biết sao? Chỉ cần linh mạch tương thông, tiêu ký sẽ xuất hiện. Giống như ta và Tuế Hoa vậy, chỉ cần ta sử dụng, trên thân nó sẽ xuất hiện tiêu ký."
"Cũng có loại khế ước là sai lầm, những trường hợp được ghi lại phần nhiều là lưỡng bại câu thương. Càng gần nhau thì mức độ hủy hoại đối phương càng lớn, giống như Đồng Tâm cổ vậy, càng lún càng sâu. Nếu như là người với người, thì Kim Đan sẽ bị tổn hại, dần dần đến mức khó mà chữa trị. Tiếp đến sẽ nguy hiểm tính mạng, cuối cùng đến linh nguyên cũng bị thương."
"Đương nhiên là có cách giải quyết, không cùng đối phương linh mạch tương thông là được, sau đó tìm đối tượng chính xác của cái "Khế" này, di dời nó sang người đó là được. Trước khi đó thì tốt nhất không nên chạm vào nhau, để tránh nhỡ may xảy ra vấn đề."
"Ngươi không tin? Vậy thử về truyền linh lực cho Lam Vong Cơ rồi nhìn phản ứng của y, xem y có đau hay không là biết ngay."
"Di dời cũng không khó, khó là ở chỗ người phù hợp với khế ước phải thật lòng thật dạ mà tiếp nhận, chứ không phải là bị ép buộc. Người và linh vật thì còn dễ, chứ người với người, quá khó đi... Nói chứ, làm gì có ai tình nguyện bị cái thứ này trói buộc cả đời."
"Ầy, cũng đáng sợ."
Sai rồi, tất cả đều sai rồi.
Loạn hết cả rồi.
Thảo nào lúc dưới địa đạo Lam Trạm lại bị thương nghiêm trọng như vậy, sau đó Kim Đan thật lâu không thể khôi phục. Cho nên lúc trước tiêu ký có phản ứng, đến cùng là bài xích hay là tiếp nhận? Có lẽ căn bản tổn thương đó không phải do ảo cảnh... mà do sai lầm của cái "Khế" này.
Vậy hắn và Lam Trạm trở thành như thế này, đến cùng mọi chuyện sẽ thành thế nào?
Ngụy Vô Tiện đứng cũng không vững nữa, đầu đau đến mức nổ tung, cổ họng khô rát, huyết mạch toàn thân như đang bốc cháy. Hắn lảo đảo bám lấy cạnh bàn, miễn cưỡng kéo khóe miệng hơi cong lên:
"Lam Trạm... trước hết ngươi đừng tới gần ta. Ta sợ làm ngươi bị thương."
Hắn nghĩ đến mỗi lần truyền linh lực hoặc linh mạch tương thông đều giống như tự tay cứa từng nhát dao lên miệng vết thương của người kia, cảm thấy không thể chịu đựng nổi mà hít vào từng ngụm khí lạnh, gần như sụp đổ mà xoay người muốn ra ngoài bình tĩnh một chút.
"Ta biết..."
Bỗng nhiên, một bàn tay hung hăng túm lấy cổ tay hắn, giữ chặt lấy Ngụy Vô Tiện đang chuẩn bị xoay người rời đi. Lúc vừa quay đầu lại chạm phải ánh mắt người kia, hắn kinh ngạc đến mức trái tim mạnh mẽ chấn động. Lam Vong Cơ nghe hắn nói nãy giờ, đã nhịn thật lâu, dưới đáy mắt đè nặng từng cơn sóng tối sầm đang cuồn cuộn dâng lên, bàn tay đang siết lấy tay Ngụy Vô Tiện cũng trở nên trắng bệch, kêu lên răng rắc, lúc này y chỉ hận không thể dùng sức mà kéo hắn dung nhập vào sâu trong máu thịt xương khớp mình. Thiếu niên thanh tuấn chẳng còn vẻ bình tĩnh lãnh đạm ngày thường, gần như nghiến răng nghiến lợi mà gằn từng chữ:
"Nhưng ta sẽ không bao giờ cho phép ngươi rời xa ta."