.
Lúc này đã sớm qua giữa trưa, hoàng hôn đang chuẩn bị buông mình, ánh chiều tà từ từ rơi nghiêng xuống mặt nước, hệt như ai đó vừa nghiền những tia nắng vàng nhạt thành vụn phấn rồi rải xuống hồ sen, tạo thành từng mảng màu ấm áp dập dềnh theo gió. Nếu không thực sự cảm nhận sự lạnh lẽo của nước hồ thì có lẽ cũng giật mình tưởng rằng giờ vẫn đang còn là giữa mùa hè chói chang.
Thuyền càng tiến sâu vào giữa hồ thì lá sen và hoa sen hai bên càng tươi tốt um tùm, chen chúc ngay cạnh, giống như muốn thân thiết dán vào ống tay áo người đi qua vậy. Ngụy Vô Tiện đứng đầu thuyền, vươn tay bẻ một cái đài sen chắc nịch, nhấn nhấn vài lần, đẩy ra hạt sen căng tròn. Bình thường hắn đã sớm quay đầu đưa cho Lam Vong Cơ ăn, hai thiếu niên đầu sát bên đầu, chen chúc một chỗ ngươi đút ta ăn một cái, ta đút ngươi ăn một cái, thậm chí còn lén lút trao nhau một nụ hôn thật sâu. Nhưng bây giờ Ngụy Vô Tiện chẳng có chút tâm tư nào mà làm vậy, chỉ mân mê hạt sen non mềm giữa mấy ngón tay, đến chút nước mang theo mùi sen dính ra tay cũng lười quản, tùy tiện ném hạt sen 'tõm' một cái vào trong nước.
Hắn có vài phần không dám quay đầu lại, không được tự nhiên mà nhích ra gần mép thuyền thêm chút nữa. Dù sao thuyền lớn như vậy, hắn cũng không nhất thiết phải dính lấy Lam Vong Cơ, cho nên một mình đứng ở đầu thuyền, cố ý không lại gần y. Lam Vong Cơ hình như cũng nhận ra hắn cố tình duy trì khoảng cách, chỉ lẳng lặng đứng ở đầu thuyền còn lại, không nói gì. Nhưng không nói gì cũng là chuyện tốt, Ngụy Vô Tiện thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ bụng nếu Lam Vong Cơ thật sự nói gì đó, hắn cũng không biết phải ứng phó như thế nào ấy. Thật ra hắn đang rơi vào một thế vô cùng vô cùng khó xử. Hắn sợ làm Lam Vong Cơ bị thương, hoặc đúng hơn là chỉ cần ở cùng một chỗ, đối mặt với nhau thôi cũng có thể làm đối phương bị thương, dẫn đến hậu quả đáng sợ. Từ lúc biết cái "Khế" kia là sai lầm, chẳng hiểu sao trong lòng hắn luôn có chút bứt rứt, thậm chí thỉnh thoảng còn nghĩ ngợi vớ vẩn chẳng đâu vào đâu, không biết có nên tạm thời chia tay hay không, tránh việc càng lún càng sâu.
Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong đầu hắn trong chớp mắt thì đã bị chính hắn gạt phắt đi.
Hắn không nỡ...
Hắn bây giờ, cả thể xác lẫn trái tim, đều giao cả cho Lam Vong Cơ rồi.
Bây giờ Ngụy Vô Tiện không biết nên làm thế nào mới phải. Vừa rồi lúc trong phòng vốn là muốn bình tĩnh nói chuyện một chút, ai ngờ thái độ của Lam Vong Cơ lại khác thường như vậy, ngang ngược chết đi được, dọa Ngụy Vô Tiện phải không ngừng lùi về phía sau. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình đưa ra đề nghị giữ khoảng cách thì y lại có phản ứng lớn đến như vậy, ngay cả cái gì gọi là đoan chính cái gì gọi là quy phạm cũng không thèm để ý, một hai phải đè hắn xuống bàn, túm chặt tay hắn làm xương khớp phát đau, sau đó kéo hắn vào một nụ hôn ý loạn tình mê mà lại tràn ngập dục vọng độc chiếm. Hệt như là những lời này hoàn toàn không thể nhắc đến trước mặt Lam Vong Cơ, bởi vì chỉ cần nhắc đến thôi cũng sẽ khiến y tức giận, trở nên cực kỳ bướng bỉnh.
Ngụy Vô Tiện âm thầm suy nghĩ miên man: không cho ta nói ra thì ta tự suy nghĩ tính toán trong lòng vậy, dù sao cũng không thể khiến ngươi đau hoặc làm ngươi khó chịu được.
Hắn cũng không dám tiếp tục truyền linh lực cho y nữa, ngộ nhỡ làm y đau hoặc tổn thương đến Kim đan thì không tốt lắm. Cũng nên hạn chế tiếp xúc thân mật lại một chút, nhỡ may ầm ĩ lên rồi sau đó...
Ngụy Vô Tiện nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại ánh mắt của Lam Vong Cơ trước khi đem Tiểu Đông Tây đi, lông tơ toàn thân dựng đứng hết cả lên, thậm chí chân còn mềm nhũn ra, suýt nữa đứng không vững. Ban đầu vốn dĩ hắn rất không tình nguyện ôm Tiểu Đông Tây về, nhưng bây giờ cũng chính là hắn muốn lưu con mèo nhỏ đó lại, bởi vì ít nhất khi nó còn ở đó, Lam Vong Cơ có thể dịu dàng một chút. Hắn đã sớm quen với sự dịu dàng chu đáo của y, hơn nữa trước đó còn hai lần y vì sợ hắn đau nên mới không tiến vào, cho nên hắn suýt chút nữa quên mất Lam Vong Cơ cũng chẳng phải là người đã bước tới những năm tháng trầm ổn hết mức. Y cũng chỉ như hắn, là một thiếu niên huyết khí phương cương mà thôi.
Hay nói đúng hơn... là một nam nhân.
Nam nhân muốn làm gì với người mình yêu, Ngụy Vô Tiện quả thật hiểu rõ hơn ai hết, bởi vì mỗi khi hắn ở bên cạnh Lam Vong Cơ đều muốn như vậy. Lúc trước Ngụy Vô Tiện thích nhất là trêu chọc Lam Vong Cơ đến khi y mất đi khống chế, sau đó đè hắn xuống giường làm cái này cái kia. Hắn cũng bị nuông chiều thành quen, thích nhất chút thô bạo của Lam Vong Cơ lúc trên giường. Nhưng mà dáng vẻ của Lam Vong Cơ lúc vừa rồi, ánh mắt không hề che đậy dục vọng chiếm hữu và xâm lược làm cho Ngụy Vô Tiện sợ hết hồn, còn tưởng mình thiếu chút nữa thôi là bị đối phương nuốt gọn. Hắn lại không thể tìm ra lý do phản đối Lam Vong Cơ làm chuyện gì đó với mình, dù sao hai người cũng hiểu rõ tình cảm của nhau, hôn hôn sờ sờ vô số lần. Mỗi lần hai người làm chuyện thân mật với nhau, lần nào Ngụy Vô Tiện cũng đặc biệt nhấn mạnh "Lam Trạm ngươi muốn làm gì ta cũng được", giống như sợ mình không cẩn thận khiến Lam Vong Cơ tủi thân vậy. Nhưng mà bây giờ hắn không thể nghĩ ra cách nào cụ thể, chỉ biết cắm đầu mà chạy, nói là muốn đi tìm thuốc dẫn. Mặc kệ thế nào, trước hết chỉ cần không ở trong phòng là được, nếu không ai cũng không dám chắc sẽ xảy ra chuyện gì. Ngụy Vô Tiện thừa nhận, hắn sợ...
Bất kể liên quan đến chuyện gì, chỉ cần là chuyện có thể làm Lam Vong Cơ tổn thương, hắn đều rất sợ, cực kỳ sợ.
Mũi thuyền bị lá sen chen chúc dày đặc cản lại, Ngụy Vô Tiện vội nâng cao tinh thần, thò tay vào trong nước thăm dò. Buổi sáng hai người đã đi đến chỗ này, nếu không phải Kim Tử Hiên đột nhiên nhảy ra ồn ào một trận, có khi hắn đã nhảy xuống nước tìm thuốc dẫn rồi ấy chứ. Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, nếu thuốc dẫn có quan hệ với chuyện Vân Mộng mưa thuận gió hòa, vậy thì nó không ở chỗ hoa sen lá sen um tùm nhất thì còn có thể ở đâu được chứ? Ban đầu vốn không có chút đầu mối nào, nhưng sau khi suy nghĩ một vòng thì cảm thấy công cuộc tìm kiếm không còn mù mờ như trước nữa mà có mục tiêu cụ thể để mà thử. Chỗ này tương đối gần trung tâm hồ sen của Vân Mộng, cách bờ khá xa, nếu xuống nước bơi rộng ra một chút sẽ đến địa giới của vùng khác. Lam Hi Thần đã nói thuốc dẫn ở Vân Mộng, vậy chắc chắn nó chỉ ở loanh quanh đây thôi.
"Chẳng cảm giác được gì trên mặt nước cả."
Ngụy Vô Tiện lau qua loa bàn tay ướt nhẹp lên áo, sau đó dùng đầu ngón tay thi thuật, linh quang lóe lên, Tùy Tiện mang theo linh lực chui vào trong nước. Thân kiếm nhẹ nhàng nhạy bén, chớp mắt một cái đã không thấy bóng dáng đâu. Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện nhắm mắt cảm nhận trong chốc lát thì mi tâm hơi nhíu lại, hỏi:
"Có chuyện gì?"
Ngụy Vô Tiện khẽ hít vào một hơi, xoay cổ tay rồi lẩm nhẩm một đạo kiếm quyết, thế nhưng mặt nước vẫn không chút gợn sóng, hệt như chẳng xảy ra bất kỳ chuyện gì. Ngụy Vô Tiện chậm rãi mở mắt, nhìn về phía y:
"Hình như Tùy Tiện bị kẹt rồi."
Đây là câu đầu tiên hắn nói với Lam Vong Cơ kể từ lúc lên thuyền, tuy là có chút gượng gạo, nhưng bàn đến chính sự đương nhiên vẫn phải nói.
Lam Vong Cơ hỏi:
"Sao lại thế?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Không biết nữa, chắc là vướng vào thứ gì dưới nước."
Lam Vong Cơ: "Ừm."
Ngụy Vô Tiện dứt lời bèn nhanh chóng cởi áo ngoài của mình ra, quần áo màu đen cùng đai lưng đỏ thẫm bị hắn tùy tiện ném trên thuyền, để lộ ra nửa thân trên trần trụi trắng bóc của thiếu niên, thon gầy nhưng mạnh mẽ, tràn ngập sức sống:
"Ta xuống dưới xem thử xem."
Tầm nhìn của Lam Vong Cơ khựng lại một chút, sau đó giấu ánh mắt đã có chút nóng bỏng dưới hàng mi dài, nói:
"Ta đi cùng."
Ngụy Vô Tiện 'ùm' một tiếng nhảy vào trong nước, không thèm quay đầu lại, nói:
"Không cần, linh lực của ngươi không đủ, nhỡ may bên dưới xảy ra chuyện gì thì phiền lắm."
Lam Vong Cơ im lặng, bàn tay đang nắm Tị Trần hơi siết lại.
Lá sen chen chúc lấp kín mặt hồ, Ngụy Vô Tiện chỉ cần hơi nhấc mí mắt lên đã bị một mảng xanh mướt che khuất tầm nhìn, muốn thấy cũng không thấy được gì. Hắn hít sâu một hơi, sau đó hệt như người cá lặn sâu xuống nước. Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện biến mất khỏi tầm mắt của mình, hơi nhướn người, nhìn vào trong nước. Hồ sen Vân Mộng nước trong vắt, nhưng sau khi Ngụy Vô Tiện xuống nước mới nhận ra có gì đó không đúng. Hồ sen sao lại sâu như vậy nhỉ?
Lá sen hình bán nguyệt hoặc hình cánh quạt xanh biếc một màu chồng chất trên mặt nước, đứng ở trên thuyền nhìn xuống cũng chỉ thấy một vùng lá sen rộng lớn, bởi vậy không biết dưới lòng hồ tình hình cụ thể thế nào. Nhưng vừa xuống nước, Ngụy Vô Tiện đã lập tức phát hiện ra vùng hồ sen này có điểm khác thường. Hồ sen ở Vân Mộng cơ bản là không nên sâu đến mức này, nếu không cây sen hoàn toàn chẳng thể nào cắm rễ xuống đấy. Có điều những thân cây dưới lòng hồ lại đặc biệt chắc chắn, khác hẳn vẻ nhỏ dài như bình thường. Ngụy Vô Tiện đưa tay áng chừng một chút, nhận ra thậm chí phải dùng một cánh tay mới có thể ôm trọn được, to gần bằng một cái thân cây trên cạn rồi. Bơi dọc theo thân cây, càng xuống sâu càng rơi vào một mảng nước tối đen như mực kéo dài vô tận, cho dù năng lực nhìn trong bóng tối của Ngụy Vô Tiện rất tốt cũng không thể nhìn rõ tình hình cụ thể bên dưới. Hắn chỉ cảm thấy có những thân cây to như cột đá từ bên dưới đâm lên, sừng sững trong nước, khiến hắn có chút hoảng hốt, tưởng rằng mình lọt vào giữa rừng rậm cây cối um tùm. Nếu không phải trong nước, có khi hắn còn có thể khen ngợi một câu.
Người tu tiên có thể vận chuyển linh lực để duy trì hô hấp, bởi vậy thời gian lặn dưới nước cũng lâu hơn người thường rất nhiều. Ngụy Vô Tiện không sợ mình không thở được, mà hắn cảm thấy dưới này lạnh vô cùng. Độ ấm này vốn đúng là của thời tiết tháng mười một, nhưng vừa rồi bơi khởi động trên mặt hồ một hai vòng, đã sớm quen với nhiệt độ trong nước. Nhưng càng lặn sâu xuống, dòng nước tựa như lập tức biến thành hàng ngàn cái châm nho nhỏ mang theo sự rét buốt như băng đâm vào trong xương cốt Ngụy Vô Tiện, khiến hắn lạnh đến mức sắc mặt trắng bệch. Đang lặn mà mở mắt ra đúng là vô cùng khó chịu, Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, bám theo thân cây linh loạt bơi xuống, cánh tay thon gầy hữu lực bọc một tầng linh lực phát ra ánh sáng nhàn nhạt trong lòng hồ tối đen, càng tôn lên vẻ oánh nhuận trắng nõn. Mái tóc màu đen nhẹ nhàng buông mình theo dòng nước, theo động tác nhanh nhẹn của thân hình mạnh mẽ kia chợt ẩn chợt hiện trong màn nước.
Ngụy Vô Tiện bơi được một nửa thì không cố được nữa, thật sự là quá lạnh, nếu không hít vào hai hơi thì không cách nào nhịn được. Nhưng lúc hắn chuẩn bị bơi ngược lên, khóe mắt liếc tới một luồng sáng đang lập lòe bên dưới, lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn. Đúng là Tùy Tiện, bị kẹt trong đám rễ cây, hệt như đang giãy giụa, linh quang dao động thật nhỏ. Khóe miệng Ngụy Vô Tiện cong lên, vung tay bơi thêm vài nhịp tiến về phía trước, cầm lấy chuôi kiếm. Linh kiếm cảm giác được sự tồn tại của chủ nhân, trong nháy mắt linh quang bạo phát!
Ngụy Vô Tiện dùng chân giẫm đứt rễ cây, tay nắm chặt Tùy Tiện, mạnh mẽ phát lực, 'roạt' một tiếng lôi kiếm của mình ra. Bất chợt, không hiểu thanh linh kiếm này xảy ra chuyện gì, vừa thoát khỏi đám rễ cây đã hệt như bị ai dẫn dắt, kéo theo Ngụy Vô Tiện đang hơi trợn to mắt bơi thẳng lên trên. Rõ ràng vừa nãy xuống dưới tìm thật lâu mới thấy, nhưng linh kiếm lại không bị dòng nước cản trở, thoắt một cái Ngụy Vô Tiện đã bị nó lôi lên trên mặt nước.
"Phù!!!!!"
Ngụy Vô Tiện thở ra một hơi, sắc mặt trắng bệch, vứt Tùy Tiện lên mạn thuyền. Hắn đưa tay lau nước trên mặt, thầm nghĩ hít thở vài hơi cho thông phổi rồi lại xuống lần nữa. Nhưng có ai đó bỗng nhiên túm lấy tay hắn, Ngụy Vô Tiện nâng khuôn mặt ướt sũng lên nhìn, chạm ngay phải ánh mắt lo lắng cùng mi tâm đang hơi cau lại của Lam Vong Cơ. Y đưa mắt đánh giá hắn một vòng từ trên xuống dưới, mi tâm mới hơi giãn ra một chút, nói:
"Quá lâu."
Ngụy Vô Tiện: "Hả?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Ngươi ở dưới nước, đã nửa canh giờ."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Hóa ra đã nửa canh giờ rồi, thảo nào lạnh không chịu nổi.
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"À không sao đâu, ta nghỉ một lát..."
Khóe mắt nhìn đến linh lực còn lóe sáng trong lòng bàn tay Lam Vong Cơ, lửa giận trong lòng Ngụy Vô Tiện không hề báo trước 'bùng' một tiếng bốc cháy. Hắn bực bội nói:
"Không phải ta đã nói là không cho linh lực nữa rồi sao?!"
Kim đan của Lam Vong Cơ vốn đã bị tổn hại, cho dù là truyền linh lực hay dùng linh lực đều tuyệt đối không phải chuyện tốt. Thảo nào vừa rồi Tùy Tiện kéo theo hắn bơi lên, hóa ra là Lam Vong Cơ ở trên mặt nước thi thuật!
Lam Vong Cơ cũng không đáp lời, sắc mặt bình tĩnh nhìn hắn, dùng sức muốn kéo người lên trên thuyền, nói:
"Lên trước đã, dưới nước lạnh."
Gương mặt hồng hào trước khi xuống nước của thiếu niên đã chuyển sang màu trắng xanh, răng khẽ va lộp cộp vào nhau, xem ra ở dưới nước đã lạnh sắp hỏng luôn rồi. Lam Vong Cơ thấy vậy thì trái tim như bị ai bóp nghẹt vậy, muốn đưa tay kéo người vào trong lồng ngực mình ủ ấm, xoa xoa chân tay lạnh lẽo đến đông cứng.
'Bộp!'
Ngụy Vô Tiện giãy ra khỏi tay y, đạp một cước vào thành thuyền, sau đó bơi vài nhịp, sắc mặt vô cùng khó coi:
"Ngươi đừng quản, ta sẽ xuống dưới tìm thuốc dẫn."
Mi tâm Lam Vong Cơ nhíu chặt lại, nghiêm túc nói:
"Ngụy Anh, hôm nay đừng tìm nữa."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, hai vai hữu khí vô lực trĩu xuống, hai chân đạp trong nước, nâng đôi mắt có chút mất mát kèm theo vẻ không thể ngờ đến mà nhìn y chằm chằm:
"Ngươi luôn luôn như vậy, không chịu nói cho ta biết..."
Lam Vong Cơ hé miệng ra rồi lại thôi, chẳng nói được một lời. Trong lúc y đang ngây người, Ngụy Vô Tiện lại hít sâu một hơi, cắn răng lặn sâu xuống hồ nước lạnh buốt đến thấu xương lần thứ hai.
"Ngụy Anh!!!!"
Lần này, ngay cả Tùy Tiện hắn cũng không thèm cầm theo.
_________
Hi vọng là mình không phải ngừng update lần
Vì rất có thể lần ngừng update tiếp theo mình sẽ drop luôn truyện.
Từ nay cũng không có lịch up cố định ngày/ - chương nữa
Khi nào mình thấy tâm trạng vui vẻ thoải mái thì mình sẽ up.
Cảm ơn và mong nhà mình thông cảm.