.
Lúc lên bờ đã sớm dùng linh lực hong khô quần áo, nhưng sắc mặt Ngụy Vô Tiện vẫn chưa hòa hoãn lại. Hắn ngồi trên ghế, người vẫn còn rét run, nhìn thấy Lam Vong Cơ hạ thùng tắm ở bên kia xuống, sau đó phân phó người dưới chuẩn bị nước ấm để tắm rửa, cuối cùng cũng không chịu được nữa, đứng phắt dậy:
"Ta ra ngoài một chút trước đã."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt liếc hắn một cái:
"Ngồi xuống."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Thế mà hắn thực sự bị một ánh mắt dọa sợ, lập tức lui mông ngồi về chỗ cũ. Nhưng cái này cũng không thể trách hắn được...
Nói về sức lực, chắc chắn đọ không lại Lam Vong Cơ. Nói về linh lực, cũng không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Lại không thể lấy mấy cái cớ trước khi thành thân để mà gây lộn với người ta, đúng là tiến không được mà lùi cũng không xong. Thậm chí bây giờ trong đầu hắn còn toàn là cảnh tượng đáng thương của mình lúc chiều nay bị người ta đè lên bàn hôn đến mức không thở nổi. Cho nên hiện tại chỉ cần nhìn thấy Lam Vong Cơ là đã có chút sợ rồi.
Ngụy Vô Tiện xem cái ghế như giường, hai đùi gác lên hai bên thành ghế, cảnh giác nhìn Lam Vong Cơ. Chỉ cần động tác của y dừng lại một chút thôi, trái tim hắn lập tức treo cao lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Lúc lâu sau, Ngụy Vô Tiện thật sự không thể chịu nổi áp lực đang đè nặng trong lòng, thấp giọng khẩn cầu:
"Lam Trạm, chúng ta như thế này không ổn..."
Lam Vong Cơ: "Sao cơ?"
Ngụy Vô Tiện khua tay múa chân một chút:
"Chính là, ngươi không cần lúc nào cũng hôn ta, cũng không cần phải thân mật với ta quá, hoặc là không cần làm một chút..."
Hắn nói được nửa câu thì không thể tiếp tục nữa, dùng ánh mắt trông mong mà nhìn Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói:
"Nếu không thì trước hết chúng ta phân phòng ngủ một thời gian đi?"
Vừa dứt lời, Lam Vong Cơ đã bước đến trước mặt hắn. Mắt thấy khuôn mặt nghiêm túc kia càng ngày càng ghé lại gần, Ngụy Vô Tiện hoảng hốt lấy tay bịt miệng lại.
"Hừ!"
Xương cổ tay bị người ta thành thạo niết một cái, tay Ngụy Vô Tiện lập tức tê rần, mềm nhũn đến mức không che nổi miệng nữa. Lam Vong Cơ giữ lấy cằm hắn, lạnh lùng nói:
"Há miệng."
Ngụy Vô Tiện cực kỳ ủy khuất mà há miệng ra. Lam Vong Cơ ghé sát lại, giống như muốn kiểm tra vết thương trong miệng hắn, sau đó đưa ngón tay mảnh khảnh sờ sờ bên trong một chút. Lúc này Ngụy Vô Tiện mới hiểu ra không phải y muốn hôn mình, mà là muốn xem xét vết thương trong miệng mình thôi, cánh môi vô vô thức giật giật muốn nói gì đó.
"Ưm..."
Nhưng mà cánh môi vừa động thì lập tức ngậm lấy ngón tay Lam Vong Cơ.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Đôi mắt đen láy mở to mà nhìn Lam Vong Cơ, cái lưỡi nhỏ mềm tựa như lấy lòng liếm liếm ngón tay trong miệng, sau đó quấn lấy mà mút, tạo thành một tiếng nước nho nhỏ, ngụ ý chính là muốn Lam Vong Cơ đừng hung dữ với hắn như vậy nữa. Lam Vong Cơ chỉ cảm thấy ngón tay mình chạm phải thứ gì đó mềm nhũn, sau đó bị thứ ướt át trơn nhẵn kia lướt qua vết chai nơi đầu ngón tay. Khuôn miệng đỏ hồng ấm áp hơi mở ra, không dám dùng răng cắn, hệt như một con mèo nhỏ còn chưa mọc răng, vụng về liếm liếm tay y. Ngụy Vô Tiện thấy y hình như ngây cả người ra rồi, động tác cũng khựng lại thì bèn cười đến mức khóe mắt cong lên, ngậm lấy ngón tay y rồi chậm rãi nuốt vào nhả ra, liếm láp ngón tay của tiểu phu quân nhà mình, từng chút từng chút một trêu chọc phần thịt mềm giữa hai ngón tay của y, thậm chí còn phát ra những tiếng thở dốc khe khẽ, tuy có chút khó chịu những vẫn đặc biệt ngoan ngoãn mà tiếp tục liếm mút.
Có lẽ hắn không nhận ra, nhưng dáng vẻ này cực kỳ giống lúc trước hắn dùng miệng... mút vào rồi nhả ra tính khí của y.
Ngụy Vô Tiện rên "a" một tiếng, bởi vì bỗng nhiên Lam Vong Cơ dùng hai ngón tay kẹp lấy đầu lưỡi hắn, trong chốc lát không hiểu vì sao, lúc nhìn thấy đôi mắt ngày càng tối sầm xuống của y lại càng không dám thở mạnh. Nướt bọt không khống chế được mà tràn ra khỏi khóe miệng, chảy dọc bên mép, Ngụy Vô Tiện cảm thấy tình huống này thật sự khó xử, hơi nghiêng người tránh thoát khỏi tay Lam Vong Cơ, đưa tay lên muốn lau sợi chỉ bạc dính ở khóe miệng mình đi. Nhưng mà ngón tay mang theo một lớp chai mỏng kia đã nhanh hơn hắn một bước, lau đi vệt nước dính ở khóe miệng của thiếu niên, tiếp đến là dịu dàng vuốt ve bờ môi ướt át mềm mại của Ngụy Vô Tiện. Động tác này của y làm cho Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy cực kỳ, thầm nghĩ biết thế đã ngoan ngoãn từ sớm, cuối cùng cũng có thể khiến người này không cần hung dữ với mình như vừa nãy nữa, bèn đặc biệt nghiêm túc nói:
"Được rồi, ta cảm thấy chúng ta cần phải xem xét lại những chuyện liên quan một chút. Lam Trạm, ngươi cũng không được đối xử với ta như vừa nãy nữa."
Lam Vong Cơ "ừm" một tiếng, Ngụy Vô Tiện lập tức cười hí hí:
"Vậy tốt rồi, thế thì ngươi cũng phải dựa theo lời ta nói mà làm nhé."
Ngón tay của Lam Vong Cơ khựng lại, quay đầu nhìn người làm nâng thùng nước đã chuẩn bị tốt vào, tận đến khi xác nhận bọn họ đã đi ra ngoài đóng cửa lại rồi mới thu hồi tầm mắt, thấy Ngụy Vô Tiện đang sờ sờ khóe môi, bèn cúi đầu hôn khẽ lên ngón tay hắn một cái. Ngụy Vô Tiện lập tức cảm thấy như có ngàn vạn con kiến bò trong khớp ngón tay mình, khiến hắn ngứa ngáy tê dại, vừa nâng mắt lên nhìn thì trái tim lập tức đập thình thịch điên cuồng, da mặt nóng muốn chết.
Khóe môi cực đẹp của thiếu niên tuấn mỹ trước mặt hắn chỉ hơi hơi cong lên, vẽ thành một ý cười cực nhạt hệt như gợn sóng nhỏ trên mặt hồ phẳng lặng:
"Không thể."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Quá, ngang, ngược, rồi!