.
Lúc Ngụy Vô Tiện bị thiếu niên có lực tay lớn vô cùng kia túm cổ xách về phòng, toàn thân còn trong trạng thái bùng nổ.
"Tiểu Lam phu nhân cái rắm chó gì chứ, người nào thích làm thì đi mà làm! Ta đây cũng chưa từng thừa nhận!"
Lam Vong Cơ nhàn nhạt nói:
"Chính ngươi đồng ý bái đường thành thân cùng ta."
Ngụy Vô Tiện bị nghẹn một chút:
"Đồng ý bái đường cùng ngươi không đồng nghĩa với việc chuyện gì cũng phải nghe theo ngươi."
Lam Vong Cơ nói:
"Đã thành thân với ta, có tên trên gia phả của Lam thị, cho dù ngươi có muốn càn quấy, cũng phải an phận thủ thường đến khi giải quyết "Khế" xong." Y dừng lại một chút, nói: "Còn ầm ĩ nữa, cấm ngôn."
Ngụy Vô Tiện há mồm muốn tranh luận, nhưng vừa mở miệng đã phát hiện ra mình không thể phản bác gì cả, chỉ đành hữu khí vô lực ngã xuống giường, vùi mặt vào trong chăn. Lam Vong Cơ thấy hắn như vậy thì hiểu cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng chịu nghe lời rồi.
Đúng vậy, từ trước đến nay hình như Lam Vong Cơ bị người này quấy rối đến mức phải nhiều lần dời mắt mới xem nhẹ một chuyện vô cùng quan trọng. Vốn dĩ Tàng Sắc cho hai người bọn họ thành thân là để qua mặt cái "Khế" kia, nhưng nếu trong khoảng thời gian đó, hai người bọn họ không thể tâm bình khí hòa mà sống chung thật tốt thì ngay cả người ngoài như Nhiếp Hoài Tang cũng không lừa gạt được, sao có thể giả vờ diễn thật chân thực được đây?
Cho nên, đây cũng là nguyên nhân mà Lam Hi Thần không để cho họ chia phòng mà ngủ. Trong mắt người đời, bọn họ đã sớm bái đường thành thân, y là phu quân của Ngụy Vô Tiện, đương nhiên là phải thương hắn yêu hắn đối tốt với hắn. Mà Ngụy Vô Tiện tuy đã vào cửa Lam gia, nhưng lúc nào cũng kiếm cớ ầm ĩ với y...
Từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ luôn có quyền bắt người này phải ngoan ngoãn phối hợp với y, bởi vì chính miệng Ngụy Vô Tiện đáp ứng cái chuyện bái đường thành thân này, cùng y ký kết một cái "Khế" vô hình khác, đồng ý cùng nhau diễn trò đến thời khắc cuối cùng. Nhưng mà từ khi bắt đầu Ngụy Vô Tiện chưa từng ngoan ngoãn phối hợp, như vậy thì chẳng phải là hôn ước kia cũng không có tác dụng gì sao.
Trong lòng Ngụy Vô Tiện biết rõ đạo lý này, biết hai người phải giả vờ cầm sắt hòa minh, giả vờ thân mật gắn bó mới có thể bình yên mà vượt qua tuổi mười bảy. Nhưng chính bản thân hắn không nuốt trôi nổi cục tức này, ngoài miệng thì đồng ý thành thân, nhưng trong lòng vẫn tìm phương nghĩ pháp để gây rối.
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn Ngụy Vô Tiện vô lực nằm trên giường như một quả bong bóng xì hơi, khẽ mím môi, thấp giọng nói:
"Ngụy Anh, sau lưng ngươi..."
Lam Vong Cơ còn chưa nói xong đã bị một cỗ sức mạnh thật lớn đánh thẳng đến, lôi y xuống đè chặt trên giường.
Thân thể dẻo dai hữu lực như chú báo nhỏ nằm đè lên người y. Ngụy Vô Tiện dùng Định thân thuật với Lam Vong Cơ, ghim chặt hai cổ tay y xuống giường, sau đó trèo lên thắt lưng y ngồi, liều chết đè y lại, mắt chạm mắt, mặt đối mặt, chuẩn bị nghiêng người dán xuống. Sắc mặt Lam Vong Cơ xấu cực kỳ, nói:
"Ngụy Anh, ngươi làm gì đấy?!"
Ngụy Vô Tiện cũng tỏ vẻ ngượng ngùng, mày kiếm khẽ nhíu, vuốt ve mặt Lam Vong Cơ, nói:
"Ô kìa, ta có thể làm gì được chứ? Chậc chậc chậc, Lam nhị công tử, xem ngươi hoảng hốt chưa kìa."
Lam Vong Cơ sửng sốt:
"Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện ý vị thâm trường nói:
"Hai ta không phải đã bái đường rồi sao? Thành thân cũng thành thân rồi, động phòng... ừ thì coi như là chưa động phòng đi, nhưng hôn một cái cũng không có gì sai phải không?"
"Vớ vẩn!" Lam Vong Cơ thở dốc một tiếng thật nhỏ, muốn cố gắng phá vỡ thuật Định thân: "Tránh ra."
Ngụy Vô Tiện yêu thương mà vuốt ve khuôn mặt y, nói:
"Vừa rồi không phải còn rất hung hãn sao, còn gọi ta là "phu nhân" kia mà. Sao bây giờ chỉ đón nhận một nụ hôn thôi cũng sợ đến mức này. Lam nhị công tử đúng là chưa từng hôn ai có khác."
Hắn vốn chỉ vì muốn phân thắng bại mà quấy rối một trận thôi, thầm nghĩ kiểu gì cũng phải gỡ lại được một ván, nhưng không nghĩ đến Lam Vong Cơ sẽ có phản ứng lớn như vậy. Trong lòng Ngụy Vô Tiện đắc ý dạt dào, nghĩ: Đêm qua không may hôn phớt cũng tức giận hoảng loạn, hôm nay suýt chút nữa hôn cũng mang cái dáng vẻ giật mình sợ hãi như vậy, xem ra đây là điều Lam Trạm sợ nhất, lấy ra làm trò đùa cũng không tệ chút nào.
Men say chiến thắng khiến đầu óc hắn quay cuồng, nghĩ ra được một chiêu thức đả thương đối thủ một ngàn thì mình cũng tự tổn hại tám trăm. Muốn hôn thì hôn thôi, nếu đã xác định phải diễn trò cho đạt thì sớm muộn gì chẳng phải hôn, tranh thủ hôm nay bắt nạt y một chút. Hai mắt Lam Vong Cơ trừng lớn, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện suy nghĩ trong chớp mắt, sau đó cười cợt mà hôn lên trán y 'chụt' một cái, rồi lại cọ cọ cánh môi mềm mại vào mi mắt y.
Tuy Ngụy Vô Tiện nói là muốn hôn, nhưng động tác lại vô cùng trúc trắc. Hắn cũng không biết hôn một người thì như thế nào, chỉ nghĩ rằng môi chạm môi thì chính là hôn thôi, cho nên đôi môi mềm mại đáp nhẹ lên bên thái dương ướt đẫm mồ hôi của Lam Vong Cơ, sau đó dịu dàng lướt xuống, chạm khẽ vào đôi môi mỏng nhạt màu kia. Ngụy Vô Tiện chép miệng một cái, như này gọi là hôn sao, nếu như vậy thì mình cũng đâu thiệt thòi, môi Lam Trạm thơm như vậy cơ mà. Không phải chỉ là chạm nhẹ môi nhau một chút thôi sao, còn tưởng chuyện gì to tát lắm cơ.
Ngụy Vô Tiện cảm thấy sự run rẩy của y dưới lòng bàn tay mình, nhìn lại Lam Vong Cơ thì đã thấy nét mặt y giống hệt như là bị cưỡng ép, trong đáy mắt ánh lên sự ẩn nhẫn đến cực độ. Hắn biết rõ người này cuối cùng cũng bị mình chơi lại một vố, nhe răng cười tít cả mắt, lại còn cố tình mềm giọng xuống sao cho nhỏ nhẹ dịu dàng:
"Phu quân đừng vội mà, đợi ta chậm rãi hầu hạ ngươi."
Hắn gọi tiếng phu quân kia cũng không cảm thấy thẹn thùng tí nào. Danh xưng này gọi cũng không sai, dù sao lúc nãy Lam Vong Cơ cũng gọi hắn như vậy còn gì.
Một bên vành tai của Lam Vong Cơ bắt đầu đỏ ửng, mấy ngón tay cuộn lại, bấu chặt lên nệm giường, hơi thở rối loạn. Thân thể người đang đè trên y ấm áp vô cùng, giống như đang ôm một cái lò sưởi nhỏ trong lòng, tuy nhiên lại cực kỳ mềm mại, hai bắp đùi còn không ngừng cọ qua cọ lại bên hông y, tìm một tư thế ngồi thoải mái. Ngụy Vô Tiện đang ôm lấy mặt y, đặt từng nụ hôn nhẹ lên mí mắt, hệt như một chiếc lông vũ mềm đang mơn man lên khuôn mặt trắng nõn như ngọc, dịu dàng tinh tế, hơi thở thiếu niên mang theo mùi cỏ xanh tươi mát quất quýt trong không gian. Nhưng mà cái thuật Định thân chết tiệt kia lại khiến Lam Vong Cơ không thể nhúc nhích dù chỉ một chút, đành phải để mặc Ngụy Vô Tiện tùy ý trêu ghẹo hôn khắp mặt mình. Nụ hôn lướt dần từ đôi mắt đang khép hờ của Lam Vong Cơ xuống sống mũi cao vô cùng, cuối cùng dừng lại trên gò má y mà hôn 'chụt' một cái thật kêu, giống như sợ Lam Vong Cơ không nghe thấy vậy. Ngụy Vô Tiện nhéo nhéo tai Lam Vong Cơ, giả vờ kinh ngạc.
"Lam Trạm, sao tai ngươi lại nóng thế này hả, thẹn thùng xấu hổ chết đi được."
Hắn dừng lại một chút, sau đó cười cực kỳ không đứng đắn, cúi đầu hôn lên tai Lam Vong Cơ.
"Đừng lo, ta đây sẽ cố gắng dịu dàng một chút."
Lam Vong Cơ hít thở không thông, bờ mi đang khép lại run rẩy lợi hại, không nhìn thấy ánh mắt của Ngụy Vô Tiện đang lướt thẳng xuống môi mình, sau đó vén mấy sợi tóc đang vương trên gò má ra sau tai. Hơi thở ẩm ướt nhẹ nhàng phả lên cánh môi cứng đờ đang mím chặt, hai mắt nhắm kín khiến cho cảm giác đối phương đang từ từ tới gần rõ ràng hơn bao giờ hết.
Đôi môi phiếm hồng căng mọng như phủ một tầng hơi nước dưới tán ngọc lan khi nãy bây giờ đang khẽ cong lên thành một nụ cười, mang theo cả sự kiêu ngạo của thiếu niên phong thần tuấn lãng kia. Rất nhanh, cánh môi mềm mại đó cọ cọ lên khóe môi y, động tác vô cùng thân mật, muốn hôn nhưng lại chưa hôn. Sau đó không báo trước một tiếng, đôi môi êm ái đó đặt lên môi y, dịu dàng mà đè xuống một chút, để y có thể thưởng thức trọn vẹn hương vị ngọt ngào trong trẻo ấy.
Đuôi mắt Lam Vong Cơ đỏ ửng, giống hệt như vừa bị ức hiếp, siết chặt hai bên y phục đến mức đốt ngón tay trắng bệch, trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa lúng túng. Y không muốn thừa nhận, nhưng một loại cảm giác kỳ lạ lại dâng trào từ đáy lòng, đánh thẳng lên đại não.
Nhưng mà, hơi thở ẩm ướt mềm mại kia chỉ dừng lại gần như vậy trong chốc lát rồi lại vội vã tách ra. Lúc sau, một trận cười điên cuồng vang lên, lồng ngực đang kề sát y rung lên từng hồi:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Lam Trạm, hóa ra là ngươi sợ cái này!"
"Ngươi nói xem, nếu sau này thành thân, lúc hôn cô nương nhà người ta chẳng phải sẽ xấu hổ đến chết sao!" Ngụy Vô Tiện cười đến mức suýt nữa thì lăn ra giường: "Ta còn tự hỏi sao ngươi lại phản ứng mạnh vậy, hóa ra là vừa không muốn hôn vừa sợ hôn sao."
Ngụy Vô Tiện đập giường ầm ầm, cười không ngừng được:
"Cười chết ta! Lam nhị công tử như vậy mà lại sợ hôn môi! Để người ngoài biết thì mặt mũi của Vân Thâm Bất Tri Xứ mất hết! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!"
Sắc mặt Lam Vong Cơ cực kỳ khó coi, nhìn chằm chằm cái người đang nằm úp trên ngực mình, thiếu niên kia còn ôm lấy mặt y, nghiêm túc mà quan sát. Hắn cười đến mức vô tâm vô phế, khiến người khác tức đến hộc máu:
"Có muốn ta đây dạy cho ngươi phải làm thế nào không?"
Hắn chỉ chỉ vào môi mình, cậy vào việc Lam Vong Cơ bây giờ không có cách nào trị được hắn, cười hì hì nói:
"Bản công tử có lòng tốt, không thu phí, chỉ cần muốn muốn học thì ta sẽ dạy. Tốt xấu gì ta đây cũng là người thân kinh bách chiến."
"Thân kinh bách chiến?" Giọng nói trầm thấp từ tính mang chút lạnh lẽo vang lên.
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đúng vậy, không phải chỉ là đón nhận một nụ hôn thôi sao, có gì to tát chứ, đừng khách sáo, để ta dạy ngươi."
Lam Vong Cơ im lặng một lát, sau đó khẽ gật đầu, thản nhiên đáp ứng:
"Được."
Ngụy Vô Tiện vẫn còn cười:
"Ha ha ha ha ha ha ha... Ơ, ngươi cử động được à?"
Lúc này hắn mới nhận ra, thế quái nào mà Lam Vong Cơ lại có thể gật đầu được nhỉ.
Nhưng mà đã quá trễ rồi...
Cánh tay đang đặt sau thắt lưng Ngụy Vô Tiện nhéo mạnh một cái, khiến cho cả người hắn run lên, vòng eo mềm nhũn, chỉ kịp rên lên một tiếng trầm thấp đã bị người ta đè úp xuống, hai cổ tay bị túm chặt, người thì bị y dùng hai chân giam lại.
Cảm giác tê dại vẫn chưa qua đi, cả người Ngụy Vô Tiện mềm nhũn. Nhưng bàn tay người nọ đang mơn trớn sau thắt lưng hắn vẫn vô cùng bình tĩnh, mấy đầu ngón tay không một tiếng động vuốt ve chỗ nhạy cảm kia. Đôi mắt nhạt màu dưới hàng mi đen dày nhìn hắn chằm chằm, hô hấp tán loạn vẫn chưa trở lại bình thường, y cố gắng kìm lại tiếng thở dốc thật nhẹ của mình.
"Đừng... đừng có sờ chỗ đó..."
Ngụy Vô Tiện thấp giọng rên lên một tiếng, khuôn mặt bắt đầu phiếm hồng, sau khi bị người ta xoa nắn khối thịt mềm mại kia chỉ có thể vô lực mà nằm xụi lơ trong vòng tay của Lam Vong Cơ, giống hệt như một con mèo nhỏ bị người ta túm lấy cái gáy mà vuốt ve, trở nên ngoan ngoãn nghe lời vô cùng. Khóe miệng hắn run lên, đầu óc loạn thành một đoàn, muốn vung tay gạt cánh tay của Lam Vong Cơ đang đặt ở thắt lưng mình ra, lại bị người kia túm lấy cánh tay mềm mại mà giữ chặt trong lòng bàn tay.
Lam Vong Cơ thở gấp một tiếng thật nhẹ, giữ lấy cái cằm tinh xảo của người trong lòng, cúi đầu xuống, dùng môi của chính mình nhẹ nhàng mô phỏng lại hình dạng của cánh môi mềm mại xinh đẹp kia. Sau đó, y hung hăng cắn mút đôi môi đỏ mọng của Ngụy Vô Tiện, thanh âm trầm thấp từ tính vang lên giữa nụ hôn nồng nhiệt:
"Được, ngươi dạy ta."