Phiên ngoại: Nhật ký tân hôn
. Ôm cây.
Ngụy Vô Tiện xách theo hai bình rượu lén nhảy lên trên đầu tường, đột nhiên nhìn thấy có bóng người đang đứng ở dưới chân tường, vốn là ba hồn hoàn hoàn chỉnh chỉnh cũng run run bay thẳng lên trời, suýt chút nữa trượt chân ngã xuống dưới. Tận đến khi nhìn thấy rõ người nọ, Ngụy Vô Tiện mới thở dài một hơi: "Lam Trạm, ngươi làm ta sợ muốn chết!"
Lam Vong Cơ đứng im tại chỗ, mi tâm nhíu lại, thản nhiên lên tiếng: "Vì sao không đi cửa chính?"
Theo lý mà nói, Ngụy Vô Tiện cũng có ngọc lệnh thông hành, muốn đi đâu cũng rất thuận lợi. Nhưng chẳng hiểu sao người này lại cứ thích nhảy qua tường, chẳng khác nào đạo tặc đang muốn làm chuyện xấu. Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy thì cười hì hì, vừa liếc mắt nhìn về phía cửa trước vừa nằm bò trên đầu tường nhỏ giọng nói: "Vừa rồi ấy, thấy thúc phụ và đại ca đang nói chuyện ở cửa chính." Hắn nâng hai vò rượu lên rung rung, nói: "Đây, ta chẳng qua là lên cơn thèm rượu mà trong phòng không còn, cho nên mới xuống núi mua một vò. Lúc quay về thì đã muộn, sợ đi cửa chính thúc phụ thấy được lại nhíu mày giáo huấn ngươi thôi."
Trước kia hắn cũng không để ý lắm đến mấy cái quy củ này đâu, nhưng từ khi vào cửa Lam gia thì cũng có thêm vài phần tự giác, hết sức tránh gây chuyện, sợ Lam Vong Cơ lại bị Lam Khải Nhân gọi đến dạy bảo, nói y quản giáo không nghiêm.
Lam Vong Cơ lắc lắc đầu: "Sẽ không."
Ngụy Vô Tiện cười ha ha, cũng không đôi co cùng y nữa, biết rằng tiểu phu quân nhà mình lần nào cũng gánh trách nhiệm thay mình, nhưng chưa bao giờ nặng lời với hắn dù chỉ nửa câu, ngữ khí luôn luôn chứa đựng vài phần yêu chiều không nỡ. Hắn treo hơn nửa người trên lên khỏi đầu tường, trong mắt tràn ngập ý cười, chống cằm dưới ra vẻ vô cùng có hứng thú, dài giọng nói:
"Ngược lại là ngươi, sao đây? Không ngủ được đến chỗ này chờ ta?"
"Bên trên gió lạnh." Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn hắn, mím môi, nhẹ giọng nói: "Xuống dưới trước đã."
Ánh trăng lấp lánh đọng lại dưới đáy mắt lưu ly nhạt màu, trong trẻo mỹ lệ, khiến cho trái tim Ngụy Vô Tiện ngứa ngáy không thôi, cảm thấy không có bất kỳ ngôn từ nào có thể miêu tả vẻ đẹp này. Hắn vui vẻ nói:
"Vậy ngươi mở rộng tay ra."
Lam Vong Cơ nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh hàng mi dài lập tức rũ xuống che đi ý cười lấp lánh nơi đáy mắt, mở rộng hai tay ra chờ đón hắn.
"Đỡ lấy ta!"
Thân hình thiếu niên linh hoạt, tựa như chim én đạp lên cành cây khẽ nhún chân rồi đáp xuống bên dưới, nhưng rõ ràng là đã cố hết sức giảm bớt trọng lượng, lúc nhảy vào lồng ngực y hai tay ôm vai, vừa vặn được người ta đón lấy. Tay vẫn còn xách theo vò rượu ôm chầm lấy cổ Lam Vong Cơ, khoảnh khắc vừa chạm vào nhau khuôn mặt tuấn lãng lập tức tràn ngập ý cười. Mùi đàn hương của tiểu phu quân lập tức bao bọc lấy hắn, khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy vô cùng thỏa mãn, không nhịn được ghé sát vào đôi môi nhạt màu kia. Nụ hôn này vừa ngọt ngào vừa nũng nịu, chẳng khác nào đụng đến giới hạn cao nhất của ngứa ngáy và tê dại, khiến Lam Vong Cơ thoáng siết tay lại, ôm người trong ngực mỗi lúc một chặt hơn, cúi đầu dịu dàng đẩy nụ hôn đi sâu hơn. Ngụy Vô Tiện thoải mái đến mức phát ra tiếng rì rầm thở dốc, cảm thấy hơi lạnh đêm đông trong khoảnh khắc môi chạm môi bị đánh tan hơn phân nửa. Một cỗ hương vị thanh lãnh ngọt ngào từ đầu môi lan ra khắp cơ thể, đến hơi thở của chính hắn cũng vương vấn một tia ỷ lại như có như không, bởi lẽ chỉ ở trước mặt Lam Vong Cơ hắn mới muốn nũng nịu đòi hỏi như vậy.
Hai người hôn nhau một lúc lâu mới tách ra. Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên nhớ đến một đoạn ký ức của một năm trước khi hai người thành thân, cũng chính ở đầu tường này đây, 'phụt' một tiếng bật cười, chỉ chỉ vào khóe miệng Lam Vong Cơ, cánh môi ướt át đỏ bừng cong lên:
"Lam nhị công tử thế mà cũng thích bắt nạt người khác nha."
Lam Vong Cơ tựa trán vào trán hắn, trong mắt ngoài dịu dàng cũng chỉ có dịu dàng: "Lý do?"
"Người ta đều là ôm cây đợi thỏ."
Ngụy Vô Tiện "ưm" một tiếng, cười hì hì dùng chóp mũi phiếm hồng mướt mồ hôi của mình cọ cọ vào chóp mũi y, tựa như muốn hấp thu chút nhiệt độ cơ thể của người đối diện, sau đó vùi đầu vào cổ y mà hôn nhẹ:
"Còn ngươi ấy, từ trước đến giờ, chính là chờ ta. Chờ ta cam tâm tình nguyện lao vào trong vòng tay ngươi... Sau đó muốn chạy cũng không chạy được nữa."