.
Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy Lam Vong Cơ để lộ dáng vẻ tức giận kịch liệt như vậy, mạnh mẽ ôm mình vào ngực mà ôm, chỉ cần động một chút đã bị người ta ấn đầu trở về hõm cổ, đến mức Ngụy Vô Tiện suýt chút nữa là không thở nổi rồi. Chẳng qua là hắn thật sự bị câu nói kia của Lam Vong Cơ làm cho tức không nuốt nổi cái khẩu khí này xuống. "Ta là phu quân của ngươi thì phải như vậy?" là cái quái gì? Y con mẹ nó bây giờ còn có thể dùng cái danh này để đè đầu người khác hả?!
Cả người Ngụy Vô Tiện phồng lên giống như ai đó vừa châm lửa đốt pháo, chỉ cần đụng vào một cái sẽ lập tức phát nổ, tức đến mức khóe mắt phiếm hồng. Hắn túm lấy cổ áo Lam Vong Cơ, khàn giọng giận dữ rống lên:
"Dưới này nguy hiểm đến mức nào ngươi có biết không hả?! Ta đã bảo không cần ngươi xuống đây rồi còn gì! Cho dù ngươi có là phu quân của ta đi chăng nữa, ngươi dựa vào cái gì..."
"Gâu gâu gâu gâu..."
Con chó bị đánh lăn lộn trên mặt đất đau đến mức nhe răng tru lớn, cái chân chảy máu đạp loạn xạ, khiến cho đất đá bay tứ tung. Lam Vong Cơ bị Ngụy Vô Tiện túm lấy cổ áo, lại còn bị gào vào mặt như vậy thì cũng nổi cáu rồi, vừa nãy nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của Ngụy Vô Tiện, trái tim của y vẫn còn đập điên cuồng trong lồng ngực đây này. Nhưng mà y vẫn cố gắng đè nén hàng loạt tâm tình đang bốc lên cuồn cuộn xuống, nâng tay định đánh chết con chó dữ kia, có điều lại không nâng tay lên nổi. Không phải vì đau, mà là vì... Ngụy Vô Tiện đang ôm chặt lấy y không chịu buông.
Thiếu niên vừa rồi vẫn còn bừng bừng lửa giận trong lồng ngực mà nháy mắt một cái lại giống như bị điểm huyệt câm vậy, nửa câu nói còn lại nghẹn trong cổ họng, đến rên cũng không dám rên, chỉ biết vùi sâu đầu vào cái ôm của y, dù là Lam Vong Cơ đang siết chặt lấy hắn thì động tác cũng không dùng sức bằng Ngụy Vô Tiện. Thậm chí, y còn có thể cảm thận được thân thể trong vòng tay mình đang run rẩy kịch liệt. Lam Vong Cơ khẽ cau mày lại:
"Ngụy..."
"Gâu!" Con chó kia không buông tha một giây nào hết, liều chết nhìn chằm chằm bọn họ, nước dãi vẫn chảy ròng ròng, theo cái đầu lưỡi đỏ lòm mà tí tách rơi xuống đất.
"A...!"
Cả người thiếu niên trong ngực y run lên, cố gắng khàn giọng thở dốc một tiếng, như thể nếu không đem cỗ khí đang chặn cứng cổ họng kia ra thì hắn sẽ không hít thở nổi mất, rồi cố gắng giấu mặt vào trong hõm cổ của Lam Vong Cơ, chẳng cần người ấn cũng không dám ngẩng lên nữa. Cả hai tay Lam Vong Cơ bị hắn kẹp cứng, không rút ra được, đương nhiên không thể thi thuật, có chút lưỡng lự, nói:
"Ngụy Anh, ngươi buông ra trước đã."
Ngụy Vô Tiện như sợ bị vứt bỏ vậy, nức nở một tiếng nghe vô cùng đáng thương, hai tay càng siết chặt y hơn, mấy đầu ngón tay còn bấu chặt vào áo ngoài trắng như tuyết, khóe môi run rẩy nói:
"Đừng... Đừng mà..."
Lam Vong Cơ vừa thấy hắn như vậy, ngọn lửa giận đang bùng cháy trong lòng lập tức bị dập đi ba phần. Lâu lắm rồi y không được thấy dáng vẻ ỷ lại vào mình của Ngụy Vô Tiện, cảm thấy người trong ngực đáng thương đến mức khiến trái tim y mềm nhũn, thầm nghĩ muốn dung nhập đối phương vào trong xương thịt mình, để hắn không phải sợ hãi như vậy nữa. Ngụy Vô Tiện bám dính lấy y hệt như một con mèo nhỏ đang bị chó dữ đuổi theo phía sau, mấy cái chân be bé dùng hết sức quấn lên người y, run run rẩy rẩy mà trốn vào trong lòng. Việc này cũng là do y sơ suất, không lường trước được kẻ địch khó đối phó đến mức nào, khiến cho thiếu niên từ trước đến nay luôn vô tâm vô phế cười toe toét một thân một mình rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Nếu như chẳng may xảy ra chuyện gì thật, y nghĩ cũng không dám nghĩ nữa. Suốt quãng đường đi trái tim y đập nhanh vô cùng, cố gắng đè xuống xúc động muốn nhanh chóng chạy như bay đến bên người kia, đưa Nhiếp Hoài Tang cùng hai thiếu niên khác về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, sau đó nhanh như chớp giật quay đầu lại hướng cũ.
Không nghĩ rằng như vậy mà vẫn chậm mất một bước. Nghe tiếng kêu gào thảm thiết đến tê tâm liệt phế của Ngụy Vô Tiện vang lên, đáy mắt y cuồn cuộn tơ máu. Cho dù lý trí nói rằng làm như vậy là không đúng, như thế ngược lại sẽ không tìm được cách cứu người ra, nhưng mà nhịn rồi lại nhẫn, cuối cùng cũng không ngăn được bản thân làm theo con tim, lập tức nhảy vào kết giới, vững vàng ôm người kia trong vòng tay. Tính cách của Lam Vong Cơ vốn không muốn bắt ép Ngụy Vô Tiện làm theo ý mình, ngay cả đối với việc người này bỏ xuống núi không nói một lời cũng chỉ tức giận trong lúc đó thôi, nhưng chưa nghĩ tới việc túm cổ hắn xách về Vân Thâm Bất Tri Xứ, vẫn để cho người này chơi bên ngoài mấy ngày, mình đi theo phía sau bảo vệ an toàn cho hắn là được. Dù sao thì tính tình Ngụy Vô Tiện vẫn còn thích ồn ào mê chơi đùa, bị gò bó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ lâu thỉnh thoảng cũng sẽ bị sự nhàm chán làm cho buồn bực, nụ cười vui vẻ cũng không thường trực trên môi nữa.
Ai mà nghĩ đến có thể ầm ĩ thành chuyện lớn như vậy.
Lúc Lam Vong Cơ mới bước vào miếu đã thấy gạch đá vỡ vụn tung tóe khắp nơi, trên tường có vết kiếm, trong lúc cẩn trọng nện từng bước còn dẫm phải vết máu.
Một tay của Lam Vong Cơ chắn trước người Ngụy Vô Tiện, miệng vết thương có hơi đau nhức, ngay cả việc siết chặt tay lại cũng có chút khó khăn, chắc là bị thương đến gân cốt rồi, linh lực cũng chỉ như ánh lửa nhoáng lên ở đầu ngón tay một chút, không thể vận khởi. Cho nên lúc này y mới muốn người kia buông lỏng một chút, để y có thể vung tay thoải mái thi pháp. Tư thế thân mật như vậy thật sự khiến Lam Vong Cơ không quen chút nào, sau khi sự kích động đã lạnh bớt xuống, y cứng nhắc ôm lấy Ngụy Vô Tiện, nghe thấy tiếng nức nở gần như cầu xin hòa cùng hơi thở mềm mại ướt át của thiếu niên trong ngực đang quanh quẩn bên tai mình:
"Đừng buông ra... Đừng..."
Chắc hẳn Ngụy Vô Tiện nghĩ rằng mình tức giận rồi, không thèm để ý đến hắn nữa, muốn vứt hắn ở đây một mình.
"Lam Trạm... cứu ta... Ngươi, ngươi đừng bỏ rơi ta mà..."
Tiếng chó sủa không ngừng vang lên, Ngụy Vô Tiện sợ hãi đến mức run rẩy, siết chặt lấy lưng áo y. Khóe mắt của hắn đỏ bừng, bờ môi không ngừng nức nở, từng giọt lệ cứ trào khỏi bờ mi mà bướng bỉnh chảy xuống, lộn xộn rơi trên vải áo, khiến vạt áo trắng noãn kia cũng ướt thành một mảng đậm màu. Lam Vong Cơ khẽ mím môi, tuy rằng có chút không được tự nhiên nhưng lại chẳng thể nào kháng cự được Ngụy Vô Tiện ỷ lại đến cực điểm dựa vào mình. Mặc dù rất không đúng lúc, nhưng mà trong lòng bỗng nhiên cảm thấy thỏa mãn vô cùng, vừa yêu thương vừa xót xa. Giọng nói của y cũng mềm đi vài phần, đã không còn cứng rắn lạnh lùng như lúc nãy nữa, bàn tay to lớn cũng không ngừng vuốt ve tấm lưng Ngụy Vô Tiện mà trấn an:
"Ngụy Anh, ta sẽ không bỏ ngươi lại đây, ngươi..."
Dừng lại một chút, trong lời nói lại có thêm vài tia dỗ dành mà chính y cũng không phát hiện ra:
"Ngươi đừng sợ..."
Trong mọi hoàn cảnh bản thân Ngụy Vô Tiện đều có thể thích ứng được, lúc nào cũng cười toe toét, chẳng sợ hãi bất kỳ thứ gì bao giờ, cho nên Lam Vong Cơ cũng chưa bao giờ nghĩ hiện tại mình lại rơi vào tình thế khó xử như thế này. Đến khi hắn thực sự cần an ủi, chính y lại không biết phải nói như thế nào...
Hình như ngoại trừ câu "Ngươi đừng sợ" vừa nói khi nãy thì cũng không biết tiếp theo nên an ủi thế nào, nói xong lập tức mím môi lại. Chẳng giống như Ngụy Vô Tiện miệng lưỡi nhanh nhạy có thể thẳng thắn bày tỏ tình cảm ra ngoài, những lúc như thế này Lam Vong Cơ vẫn còn ngốc nghếch hơn nhiều lắm, chẳng qua là một chút dỗ dành đó không thể đủ được, Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không được dỗ yên. Ngược lại hắn còn co rúm người hơn, tiếng kêu "cứu mạng" so với khi nãy càng thêm tội nghiệp, còn cầu xin y mau đuổi chó đi, đừng buông tay ra.
"Ngươi buông tay ra trước đã, sau đó... ta sẽ đuổi chó đi." Lam Vong Cơ hiếm khi lo lắng bất an mà ngắc ngứ như vậy: "Rồi ta còn tìm cách đưa ngươi ra ngoài nữa."
Y nghĩ thầm mình nói như thế chắc là tương đối rõ ràng rồi, Ngụy Vô Tiện tuy vẫn còn sợ hãi nhưng cũng sẽ không cố sống cố chết ôm cứng lấy y nữa.
"Gâu!"
Ngụy Vô Tiện hoảng hốt run lên, sợ hãi mà "a a" kêu lớn, tay chân hỗn loạn quấn chặt lấy người y, nói gần như khóc:
"Lam Trạm! Lam Lam Lam Lam... Lam Trạm!"
Lam Vong Cơ để mặc hắn trèo lên người mình, lại sợ hắn ngã nên không được tự nhiên mà vòng tay đỡ lấy cái mông nhỏ tròn tròn, vừa ngước lên đã đụng ngay phải đôi mắt đỏ ửng đẫm lệ của Ngụy Vô Tiện. Đôi mắt đen láy thường ngày như được gột rửa bằng nước ấm, đáy mắt mềm mại ướt át nhiễm đầy vẻ ngoan ngoãn lấy lòng, bàn tay ướt đẫm mồ hôi thân thiết ôm lấy khuôn mặt của Lam Vong Cơ, dùng cánh môi in đầy dấu răng do tự mình cắn cọ cọ lên khóe môi y làm nũng, ngắc ngứ mãi mới nói nên lời:
"Lam nhị ca ca... có chó..."
Lam Vong Cơ vừa nghe thấy tên gọi quen thuộc này thì hơi thở chợt khựng lại, đôi mắt nhạt màu hung hăng liếc mắt lườm con chó dữ đang hết tru lại rống bên kia một cái, sau đó vụng về ôm Ngụy Vô Tiện vào trong lòng, liên tục vuốt ve dỗ dành:
"Ta đây rồi, đừng sợ."
Chớp mắt sau đó, mấy ngón tay đang đỡ lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện cuộn chặt lại, trái tim nảy lên một cái cực mạnh. Không biết là Ngụy Vô Tiện sợ đến đầu óc mơ hồ rồi hay là vẫn đang ngoan ngoãn lấy lòng mong y đừng ném mình ở lại đây, thậm chí còn nhay nhay cắn môi y, lóng nga lóng ngóng lại cực kỳ đáng thương mà kêu một tiếng:
"Phu quân."
Tiếng kêu này vừa nhẹ nhàng vừa êm ái, lại còn mang theo vài phần lấy lòng giống như những lần nũng nịu gọi "Lam nhị ca ca", khiến cho Lam Vong Cơ nghe thấy thì xương cốt toàn thân cũng mềm đi hai phần.