.
Đôi mắt u ám của hồ yêu gắn chặt trên mặt hai người họ, làm cho Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả. Hắn nói:
"Gì đấy?"
Hai con yêu trước mắt đang bị Khổn tiên tác trói gô, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện bao vây lấy chúng nó ở giữa, chuẩn bị thẩm vấn. Hồ yêu nhìn hắn một lát, ra vẻ hiểu rõ mà cười khẽ một tiếng:
"Hai ngươi đây là gặp nạn mà vẫn tân hôn sao."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Câm ngay!"
Lam Vong Cơ mím môi, lòng bàn tay siết chặt một đầu Khổn tiên tác mà mình đang nắm.
Hồ yêu cũng không giận:
"Ôi, đừng nóng mà, thấy các ngươi như vậy làm ta nhớ lại thời thanh xuân của chính mình."
Ngụy Vô Tiện cười nói:
"Ta đây không có hứng thú với chuyện lúc trẻ của ngươi."
Hắn hất cằm, nói tiếp:
"Đã rơi vào tay rồi, còn không mau thành thật khai báo xem làm cách nào để đi ra ngoài?"
Con hồ yêu này có chút sai sai, lúc trước còn ồn ồn ào ào như vậy, bây giờ lại bày ra dáng vẻ khí định thần nhàn hơn rất nhiều. Hồ yêu chậm rãi cúi đầu ngắm nghía mấy cái móng vuốt sắc lẻm của mình, nói:
"Muốn thoát ra khỏi kết giới Tuần linh thật ra cũng đơn giản thôi. Lúc nãy ta đã hàn huyên với khẩu tử nhà ta vài câu, chỉ cần khẩu tử nhà ta đồng ý là được."
(Khẩu tử: danh xưng khi nhắc đến vợ hoặc chồng mình với người khác.)
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nói:
"Vậy xin hỏi phải làm thế nào thì nó mới đồng ý?"
Hồ yêu nói:
"Đơn giản thôi, ngươi giao linh lực của ngươi cho chúng ta, ta có thể làm phúc một lần, để các người đủ chân đủ đầu mà đi ra ngoài. Người tu tiên các ngươi cũng không giống người thường, linh lực có tác dụng hơn là linh khí. Ta cũng không cần mạng của các ngươi nữa, đưa linh lực cho ta là được."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Lật mặt cũng nhanh thật đấy, đừng quên, mạng của các ngươi, còn đang ở trong tay chúng ta."
Hồ yêu đáp:
"Lúc nãy thực sự ta cũng lo lắng chuyện này lắm. Nhưng ngươi nhốt cả hai chúng ta vào trong linh nang, ta ít nhiều cũng cùng vị kia nhà ta bàn mưu tính kế một lúc, mới phát hiện ra mọi chuyện lại cực kỳ đơn giản."
Lam Vong Cơ nhàn nhạt hỏi:
"Ý gì?"
"Tiểu công tử." Hồ yêu mị nhãn như tơ mà nhìn Lam Vong Cơ, ánh mắt có chút lạnh lẽo: "Ngươi không nhận ra từ lúc ngươi bước vào kết giới Tuần linh đến giờ, linh lực của ngươi không hề có dấu hiệu khôi phục sao? Đến cả miệng vết thương của ngươi cũng thế, mãi không lành được."
Lam Vong Cơ im lặng. Ngụy Vô Tiện quay phắt đầu lại, kinh ngạc nói:
"Miệng vết thương của ngươi vẫn chưa từng khép lại sao?"
Thảo nào từ lúc bắt đầu tra khảo đến giờ, Lam Vong Cơ vẫn luôn nhìn chằm chằm miệng vết thương của bản thân mà xem xét. Lam Vong Cơ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, dáng vẻ như thể chuyện này cũng không quá nghiêm trọng.
"Còn ngươi." Hồ yêu cười nói với Ngụy Vô Tiện: "Không nhận ra các ngươi cũng không hề thấy đói hoặc thấy khát sao?"
Ngụy Vô Tiện hơi siết tay lại, nói:
"Chẳng lẽ..."
"Muốn thoát khỏi kết giới Tuần linh đương nhiên chỉ có một cách." Hồ yêu nói: "Nhưng mà lại cần một người bên trong, một người bên ngoài. Nếu như lúc đó vị tiểu công tử này không vội vàng nhảy xuống, mà ở bên ngoài cùng ngươi ở bên trong nội ứng ngoại hợp phá trận, dùng linh khí khoan thủng kết giới là có thể ra ngoài được."
Nó tặc lưỡi một cái, lắc đầu tiếc hận nói:
"Đáng tiếc, y lại lo cho ngươi, nhảy luôn vào trong kết giới mất rồi."
"Lúc trước ta thử thăm dò, còn tưởng các ngươi có cách thoát ra ngoài cơ, ai ngờ các ngươi còn non và xanh thật sự, chẳng biết cái gì hết. Mỗi kết giới Tuần linh đều có tính chất đặc biệt khác nhau, thứ mà kết giới Tuần linh của ta có thể thao túng toàn bộ, chính là sự chuyển động của dòng thời gian."
"Bây giờ thì muộn rồi, chẳng ai đến cứu nổi các ngươi nữa đâu."
Huyễn yêu vẫn luôn im lặng đứng sau hồ yêu lên tiếng, đôi mắt màu xanh u ám nhìn thẳng về phía hai người họ, cười lạnh:
"Các ngươi cảm thấy đã lâu lắm, nhưng mà thời gian bên ngoài ấy... vẫn đang ngừng lại ở lúc mà các ngươi tiến vào trong này."
Nó dứt lời thì lập tức cười ha ha thành tiếng, nói tiếp:
"Không nghĩ tới phải không, ta đây vẫn cao tay hơn nhiều. Các ngươi cứ từ từ mà hưởng thụ khoảng thời gian dài đằng đẵng vô tận này đi!"
Chẳng qua là... sự tối tăm kết hợp với việc đợi chờ vô cùng vô tận sẽ không ngừng mài mòn ý chí người ta, tận đến khi người đó không chịu nổi nữa rồi phát điên, cầu xin tha thứ.
"Nếu lúc nãy ta không vội vã cứu nàng quá mức thì sao có thể rơi vào bẫy của ngươi chứ. Linh nang khóa yêu thì có tác dụng gì, ngược lại chúng ta muốn nhìn xem ai mới là kẻ phát điên trước."
Huyễn yêu cười khặc khặc, thanh âm chướng tai đến cực điểm. Ngụy Vô Tiện chết sững tại chỗ, sự lạnh lẽo từ dưới lòng bàn chân lan thẳng lên lồng ngực, đầu ngón tay tê dại.
Thảo nào đợi lâu như vậy rồi mà vẫn không thấy ai đến cứu họ.
Thảo nào... ngoài kia chẳng có lấy một chút động tĩnh gì.
Hắn vốn đã tính toán thời gian ổn thỏa rồi, nếu như hai người họ không tìm được cách phá vỡ kết giới từ bên trong cũng không sao, đám người Nhiếp nhị kia về Vân Thâm Bất Tri Xứ chắc chắn sẽ tìm người cầu cứu, kiểu gì thì các trưởng bối của Lam gia cũng sẽ cùng nhau tới cứu họ, chắc chắn có thể nghĩ cách đi ra ngoài.
Thế nhưng...
Hắn giương mắt nhìn về phía địa đạo tối đen như mực, giống như đi thế nào cũng không thể đi đến cuối. Cũng giống như thời gian dài đằng đẵng vô tận này, vĩnh viễn không thể chạm đến điểm cuối cùng. Bóng tối khiến cho lồng ngực người ta cảm thấy nặng trĩu, dường như đến hít thở cũng khó khăn. Ngụy Vô Tiện luồn tay vào tóc, buồn bực mà vò vò mấy sợi tóc đen nhánh đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, trong lòng không ngừng tính toán, vậy miệng vết thương của Lam Vong Cơ phải làm sao bây giờ. Nếu như không lành được, cũng không thể khép lại, chẳng phải là chết chắc rồi à?!
Lúc ấy đáng ra hắn phải ngăn không cho Lam Vong Cơ nhảy vào trong này chứ! Không nên kéo người ta xuống nước cùng mình như vậy!
Con mẹ nó nữa chứ, hắn đúng là...
Mấy ngón tay mảnh khảnh trắng muốt bỗng dưng cầm lấy bàn tay đang ướt rượt mồ hôi lạnh của Ngụy Vô Tiện. Đáy lòng hắn đau đớn đến cùng cực, nâng mắt lên, áy náy nói:
"Lam Trạm, ta..."
Giống như ngoại trừ hai chữ "xin lỗi", hắn không thể nói thêm gì khác. Nhưng bây giờ có nói xin lỗi thì cũng chẳng có tác dụng gì. Thế mà Lam Vong Cơ vẫn nhẹ nhàng mà nhéo nhéo mu bàn tay hắn, trấn an:
"Không sao."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Giờ còn không sao cái gì nữa? Ta với ngươi đều không thoát khỏi chỗ này!"
Lam Vong Cơ lắc đầu:
"Không sao thật."
Ngụy Vô Tiện dở khóc dở cười nắm lấy tay y:
"Lúc nào rồi mà ngươi vẫn còn an ủi ta vậy hả? Đáng lẽ ra ngươi phải mắng ta một trận mới đúng, tự dưng lại cuốn ngươi vào mớ phiền phức này."
Hồ yêu cùng Huyễn yêu đứng một bên cười đến khàn cả họng, giống như bị dáng vẻ đáng thương này của hai người họ chọc đến mức cười không ngậm nổi mồm. Song, Lam Vong Cơ chỉ thản nhiên mà ném cho chúng nó một cái liếc mắt, bình tĩnh nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện:
"Không phải là an ủi ngươi."
Mười ngón tay dịu dàng đan vào với nhau rồi siết thật chặt, tay kia nhẹ nhàng mà chỉnh đốn mấy sợi tóc vừa bị Ngụy Vô Tiện vò rối lung tung.
"Nếu thời gian vẫn luôn ngừng trôi thì Tị Trần vẫn còn ở bên ngoài kết giới."
Ngụy Vô Tiện được cẩn thận tỉ mỉ chỉnh lại từng sợi tóc, còn được người ta vụng về vuốt ve khuôn mặt trấn an: "..."
Hồ yêu: "..."
Huyễn yêu: "..."
Đệt! Tên tiểu tử này thế mà lại cố tình vứt kiếm ở bên ngoài.