.
"A a a a Ngụy Vô Tiện, ngươi đúng là...!"
Ngụy Vô Tiện bực bội dựa vào cái cột ở đình hóng gió, vò tóc rối tung rối mù. Dường như đang cực kỳ tức giận với chính bản thân mình, Ngụy Vô Tiện chắp tay sau người, sắc mặt nặng nề chậm chạp đi đi lại lại trong đình đến hơn mười vòng, thế mà cũng không đè nổi cơn giận này xuống.
Vừa nhìn đã biết tâm tình của Lam Vong Cơ hôm nay không tốt rồi, mình lại còn trêu chọc y như vậy, đúng là vô tích sự mà.
Người đòi Lam Trạm một nụ hôn cũng là mình, đầu óc hồ đồ nhào đến cưỡng hôn người ta cũng là mình luôn, chẳng phải là làm cho y không thể nghỉ ngơi thật tốt hay sao?
Đệt, đúng là cái cần nói thì không nói, toàn nói những thứ không nên nói!
Ngụy! Vô! Tiện! Con người ngươi đúng là đáng ghét mà!
Ngụy Vô Tiện càng nghĩ càng bực bội, cuối cùng nghiêng người ngồi hẳn vào một bên lan can trong đình, gáy đập 'cốp' một cái vào thân cột, lại tiếp tục thở dài.
"Đệ đây là có chuyện gì phiền lòng sao, mặt ủ mày chau như vậy."
Lam Hi Thần bước vào trong đình, dừng lại trước mặt hắn cười cười.
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện vội vàng lăn từ trên lan can xuống, ngồi ngay ngắn trên cái ghế đá nhỏ cạnh bàn trong đình, nói:
"Đại ca."
"Ừ." Lam Hi Thần cũng ngồi xuống, kéo tay áo lên, rót cho hắn một chén trà, không nhanh không chậm nói: "Ta vừa lúc đi ngang qua, thấy đệ buồn phiền như vậy, có lẽ ta có thể giúp một chút?"
Ngụy Vô Tiện ngoan ngoãn nhận lấy chén trà mà Lam Hi Thần vừa đưa sang, ậm ờ "vâng" một tiếng rồi cúi đầu uống. Mùi trà thanh nhã, vị trà vương vấn, lúc mới chạm phải đầu lưỡi có chút đắng, nhưng khi xuống đến cuống lưỡi thì lại trở thành vị ngọt, nỗi buồn phiền trong lòng đúng là giảm đi mất ba phần.
Khóe mắt của Ngụy Vô Tiện lén lút đánh giá Lam Hi Thần, trong lòng bắt đầu so sánh khuôn mặt của người đối diện với Lam Vong Cơ, thầm nghĩ: rõ ràng hai người cực kỳ giống nhau, chỉ là một người thường xuyên mang theo ý cười, người còn lại cả ngày lúc nào cũng xị mặt ra, thế mà tính cách lại khác nhau nhiều đến vậy. Mà điều khiến hắn nghĩ hàng trăm ngàn lần cũng không giải thích được chính là, dường như hắn chỉ cần nhìn thấy Lam Vong Cơ, cho dù đối phương lạnh lùng đến mức nào thì hắn vẫn muốn sáp lại gần.
Lam Hi Thần nâng mắt nhìn hắn, thấy hắn dáng vẻ như đang nhìn mình nhưng tâm trí lại bay lên tận chín tầng mây xanh rồi, hiểu rõ:
"Cãi nhau với Vong Cơ hả?"
Ngụy Vô Tiện gảy gảy chóp mũi:
"Rõ ràng vậy sao ạ?"
Lam Hi Thần lắc đầu:
"Mấy ngày trước đây vẻ mặt của Vong Cơ cũng giống hệt như vậy."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện: "Mặt y không phải ngày nào cũng giống ngày nào sao?"
Lam Hi Thần cười:
"Ta và Vong Cơ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mỗi biểu cảm của đệ ấy, cho dù là rất nhỏ, ta đều hiểu rõ." Lam Hi Thần dừng lại một chút, cười rồi nói tiếp: "Đệ ở chung với đệ ấy lâu cũng sẽ hiểu rõ thôi."
Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm:
"Hiểu thì có tác dụng gì đâu... giận thì cũng giận rồi."
Lam Hi Thần cũng rót cho mình một chén trà, nói:
"Đã xảy ra chuyện gì, có thể nói qua cho ta biết được không?"
Ngụy Vô Tiện ậm ờ "à" một tiếng, cắn chặt răng, quyết định nói:
"Đại ca, hình như đệ chọc giận Lam Trạm rồi."
Lam Hi Thần: "Sao lại chọc giận?"
Ngụy Vô Tiện: "Thì... Thì đệ nói sai vài câu." Hắn mím môi lại: "Hình như nói quá nặng lời..."
Lam Hi Thần thấy hắn ấp a ấp úng nói không nên lời thì cũng không hỏi tiếp nữa, hạ mắt xuống, chuyển sang chủ đề khác:
"Thật ra Vong Cơ rất thích mấy con vật nhỏ."
Ngụy Vô Tiện: "Sao cơ ạ?"
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Biết đâu không phải là nổi giận với đệ, chỉ là tâm trạng không tốt thôi?"
Ngụy Vô Tiện ngơ ngác, nghĩ kiểu gì cũng không hiểu hai câu này sao mà lại liên quan đến nhau được, nghi ngờ nói:
"Sao tâm tình y lại không tốt chứ?"
Lam Hi Thần nâng mắt nhìn hắn:
"Vô Tiện, đệ có biết chuyện đệ ấy có nuôi một con mèo không?"
Ngụy Vô Tiện vẫn chẳng hiểu gì:
"Không biết."
Lam Hi Thần cũng khó hiểu:
"Đệ không biết gì về chuyện này à?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Đệ ngày nào cũng ngủ ở Tĩnh thất mà, đến nửa cọng lông mèo cũng chưa thấy chứ đừng nói là mèo."
Lam Hi Thần có chút đăm chiêu, gật gật đầu:
"Cũng phải. Có thể là sợ đệ không thích mèo nên nuôi ở chỗ khác."
"Chỗ khác?" Ngụy Vô Tiện hỏi: "Thế, thế con mèo kia giờ ra sao rồi?"
Lam Hi Thần lắc lắc đầu, thở dài, nói:
"Chắc là mất rồi."
Ngụy Vô Tiện "Ơ" một tiếng:
"Mất rồi á?!"
Lam Hi Thần đáp:
"Đúng. Năm ngày trước đệ ấy theo đệ xuống núi, còn nói là xuống núi đi bắt mèo về. Chắc là con mèo kia đi lạc mất rồi."
Ngụy Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ:
"Thảo nào mấy ngày nay tâm tình y tệ như vậy."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Nuôi thì nuôi thôi, làm gì mà phải giấu giấu giếm giếm. Ta cũng đâu ăn thịt con mèo kia hay là lấy cớ đó gây hấn với y.
Lam Hi Thần nói tiếp:
"Nói ra cũng tiếc thật, hiếm khi thấy đệ ấy thích thứ gì đó giống như thích con mèo này."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Thích lắm ạ?"
Lam Hi Thần đáp:
"Ừ, thường xuyên đến hỏi ta nuôi như thế nào."
Trong lòng Ngụy Vô Tiện lập tức nảy ra một kế, giọng nói vì vui mừng mà cao lên mấy phần:
"Ha, đệ đây đã biết!"