.
Trong Tàng Thư Các.
Lúc Lam Hi Thần vừa quay lưng đi, Ngụy Vô Tiện bèn tranh thủ ngáp một cái rồi hừ lạnh, nhấc hai chân lên đổi sang một tư thế khác. Nếu như bình thường hắn đã sớm bắt chéo chân ngồi vung vẩy rồi, nhưng mà bây giờ bị người ta bắt nạt cả một đêm, phía trong hai bắp đùi cũng bị trầy da, đụng nhẹ một cái đã thấy đau. Chỗ làm hắn khó mà than thở hơn cả chính là ngực, chỉ cần khẽ cọ qua quần áo một chút cũng đủ khiến hắn phát run. Sáng nay mới phát hiện ra đầu vú bị người kia cắn sưng lên rồi, vừa mút vừa cắn khiến nó tấy đỏ, qua một đêm cũng không tan được tí nào. Ngụy Vô Tiện kiên trì chậm chậm chạp chạp mà mặc quần áo, trong lòng cảm thấy khổ không nói sao cho hết...
Là chính mình tự tìm đường chết... Biết trách ai bây giờ đây?
Lam Vong Cơ hạ mắt cẩn thận vuốt ve Tiểu Đông Tây đang ngồi trên đùi. Ngụy Vô Tiện trong lòng oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, thầm nghĩ: Cứ đợi đi, kiểu gì ta cũng tìm cơ hội cắn lại.
Lam Vong Cơ nâng mắt, ném cho hắn một cái nhìn ý vị thâm trường, lông tơ khắp người Ngụy Vô Tiện lập tức dựng đứng hết cả lên, cảm thấy chân đau ngực cũng đau, thắt lưng cũng co rút lại, chuyển mắt sang hướng khác.
Lam Hi Thần lấy một quyển trục từ trên giá sách xuống, mở ra trên mặt bàn, thở dài nói:
"Vong Cơ muốn khôi phục linh lực, có thể phải cần một loại thuốc dẫn."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy vậy còn gấp hơn cả Lam Vong Cơ, hỏi luôn:
"Thứ gì vậy ạ?"
Lam Hi Thần nói:
"Vật này không khó tìm, nhưng cần phải kiên nhẫn."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Đại ca, huynh cứ nói đi, nhất định ta sẽ tìm được."
Lam Hi Thần đáp:
"Ta đã thử qua tất cả các loại linh dược quý hiếm, nhưng nhận ra những thứ thuốc đó không cách nào dung nhập vào cơ thể. Cho nên thuốc dẫn này, phải là một vật gì đó."
Lam Hi Thần dừng lại một chút, nâng mắt lên nói:
"Vật này, ở Vân Mộng."
Ngụy Vô Tiện lập tức vui vẻ:
"Ôi, Vân Mộng thì đệ lạ quái gì, chẳng phải là tiện quá sao?!"
Khóe miệng của Lam Hi Thần cũng không kìm được vài tia ý cười:
"Vật này cũng không phải thứ hung hiểm, có Vô Tiện đệ dẫn đường, đương nhiên là dễ tìm hơn nhiều."
Ngụy Vô Tiện vỗ vào ngực mình, nói:
"Cứ vậy đi, ngày mai đệ và Lam Trạm sẽ lập tức xuất phát. Đại ca vẫn còn bận sự vụ của Vân Thâm Bất Tri Xứ, vật đó cũng không hung hiểm, để đệ đưa Lam Trạm đi là được rồi..."
"Không cần."
Lam Vong Cơ nãy giờ đứng im lặng một bên bỗng dưng lên tiếng. Ngụy Vô Tiện chẳng hiểu gì cả, quay sang nhìn y:
"Không cần cái gì cơ?"
Lam Vong Cơ nâng đôi mắt nhạt màu lên, trong mắt ánh lên vẻ gì đó khiến người ta không thể hiểu rõ, chỉ thấy sự u ám bắt đầu cuồn cuộn dâng lên từ dưới đáy mắt, hệt như một cơn thủy triều.
"Ta tự đi đến Vân Mộng."
Y quay về phía Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói rõ từng chữ một:
"Ngươi, ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ."