.
Một đêm này hắn ngủ không hề ngon, cả đêm Lam Vong Cơ không về, chắc là đi tìm khách điếm nào đó ngủ lại rồi. Đầu óc Ngụy Vô Tiện vốn đã rất lộn xộn, lúc nhắm mắt lại thì nét khổ sở cực điểm trong đáy mắt lưu ly nhạt màu kia lại hiện rõ mồn một, lúc ngủ không được người kia ôm vào lòng, lăn lộn kiểu gì cũng không thấy thoải mái.
Tại sao lại trở thành như thế này chứ?
Hắn vốn còn nghĩ, nếu như Lam Trạm thích thì mình sẽ làm loại chuyện này thôi, đau thì đau, cũng chẳng phải vấn đề gì to tát. Dù sao thì hắn cũng đã nói sẽ chịu trách nhiệm với Lam Trạm, chịu thiệt một chút, để người ta đè cũng không sao cả.
Chỉ cần là Lam Trạm thôi... những thứ khác chẳng quan trọng.
Nhưng mà hình như Lam Trạm có chút không vui, còn cảm thấy hắn không biết xấu hổ.
Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu chuyện này có gì mà phải xấu hổ, là phu thê với nhau rồi, muốn làm gì mà chẳng được. Hơn nữa trong lòng hắn cũng mơ hồ cảm thấy, ừ thì nói chung là... thích Lam Trạm đụng chạm hắn kiểu đấy.
Nhưng tại sao lại ầm ĩ thành như vậy?
"Tối qua ngươi lại đi bắt trộm gà à?" Giang Trừng đảo mắt nhìn hắn từ trên xuống dưới, nghi ngờ hỏi: "Dậy sớm thế, sắc mặt lại còn kém như vậy."
Theo lý mà nói thường ngày Ngụy Vô Tiện sẽ ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới dậy, chẳng lẽ đi Vân Thâm Bất Tri Xứ một chuyến, bị tiểu cổ bản kia của Lam gia dạy dỗ ngoan ngoãn rồi sao?
"Lượn đi, đừng có gây sự với ta."
Ngụy Vô Tiện hất cằm, sắc mặt âm trầm, đầu óc vẫn còn đang loạn thành một đoàn. Giang Trừng "hứ" một tiếng, hỏi:
"Lam Vong Cơ không dính lấy ngươi nữa à?"
"..." Ngụy Vô Tiện cũng lười nhắc đến chuyện Lam Vong Cơ đi cả đêm chưa về, chỉ ậm ờ nói: "Sáng nay y có việc ra ngoài sớm rồi."
Giang Trừng nói:
"Ồ, thảo nào."
Giang Trừng nói tiếp:
"Y không có ở đây thì vừa khéo."
Ngụy Vô Tiện nhướng mày, hỏi:
"Sao thế?"
Giang Trừng nhíu mày, dường như đặc biệt nghiêm túc:
"Ngươi cả ngày dính lấy tên Lam Vong Cơ kia, ta cũng chưa có dịp hỏi ngươi."
Từ lúc hôm qua gặp mặt Ngụy Vô Tiện đến bây giờ, Giang Trừng đã nghẹn một bụng câu hỏi, lại không tìm được cơ hội để hỏi riêng hắn, hôm nay cuối cùng cũng có dịp nói ra. Suýt nữa thì nghẹn chết bổn thiếu gia rồi!
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, hỏi:
"Ngươi muốn hỏi cái gì?"
Giang Trừng nhìn một vòng xung quanh, vẻ mặt hồ nghi, hạ thấp giọng nói:
"Ngươi khai báo thành thật cho ta, có phải là để nhược điểm gì rơi vào tay Lam Vong Cơ rồi không?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Đôi mày kiếm của Ngụy Vô Tiện nhướng cao hết mức có thể:
"Hả?"
Giang Trừng nói tiếp:
"Nếu không tại sao ngươi lại vâng lời y như vậy, nói gì nghe nấy, lại còn..."
Giang Trừng nhớ lại dáng vẻ dính nhau như sam trong lúc ăn canh của hai người hôm qua, suýt chút nữa lại rớt mất một tầng da gà da vịt. Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Nói gì nghe nấy là sao..."
Rõ ràng Lam Vong Cơ đối xử với hắn tốt chết đi được, muốn cái gì cho cái đó. Giang Trừng thấy vẻ mặt chẳng hiểu gì của hắn cũng không phải là ngụy trang, bèn nói:
"Lại còn ra vẻ sĩ diện, ta đây cũng lười quản ngươi. Nhưng nếu nhược điểm của ngươi rơi vào tay y thì mau mau nói ra, ta đây giúp ngươi nghĩ cách là được. Đừng vứt hết mặt mũi của Liên Hoa Ổ chúng ta."
Ngụy Vô Tiện ngơ ngơ ngác ngác, nói:
"Sao ngươi lại thích nghĩ xấu cho người khác thế nhỉ, Lam Trạm y tốt lắm ấy."
Giang Trừng nói:
"Thôi dẹp đi, trước kia chán ghét y cũng là ngươi, giờ nói y tốt cũng là ngươi."
Ngụy Vô Tiện vội ho một tiếng:
"Nay đã khác xưa rồi."
Giang Trừng gạt gạt vụn trà, ý nhiều hơn lời nói:
"Khác như vậy cũng quá kịch liệt đi, giống như bị đánh tráo hồn phách vậy." Dứt lời còn nhíu mày một cái, có chút ghét bỏ nói tiếp: "Chẳng qua, các ngươi là hai đại nam nhân còn nắm tay nhau, thật sự nghĩ mình là phu thê sao?"
Ngụy Vô Tiện: "..."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: Nắm tay đã tính là gì, còn nhiều thứ gay cấn hơn nữa kia, ngươi chưa nhìn thấy thôi.
Có điều hắn cũng thấy khó hiểu, nói:
"Nhưng chúng ta đúng là phu thê mà."
Giang Trừng suýt chút nữa thì phun hết trà trong miệng ra, khiếp sợ nói:
"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi... ngươi thích nam nhân hả?"
Ngụy Vô Tiện trợn mắt nói:
"Thích nam nhân cái quái gì, ta đây là thích..."
Câu chuyện đột nhiên dừng lại, cánh môi Ngụy Vô Tiện khẽ giật giật, vẻ mặt kinh ngạc.
Khoan đã, hắn thích...
Nghe hắn nói mình không thích nam nhân, trong lòng Giang Trừng mới ổn định lại, cảm thấy người này vẫn còn bình thường, chế nhạo nói:
"Nếu như không phải vậy, ngươi còn lôi lôi kéo kéo y diễn trò làm gì, đầu óc có vấn đề à?"
Ngụy Vô Tiện vẫn chưa khôi phục lại tinh thần, lẩm bẩm:
"Ta..."
Giang Trừng nói tiếp:
"Nếu như các ngươi không định diễn mà thành thật thì cải trang thành phu thê để làm cái gì. Chẳng ai quy định các ngươi phải giả vờ giống phu thê thật như vậy cả."
Giang Trừng ngừng lại một chút, vung vẩy chân, khoan thai uống một ngụm trà rồi mới nói tiếp:
"Thành cái thân bái cái đường không phải là xong rồi sao. Ba tháng sau thu thập quần áo lăn về đây là được."
Ngừng lại một chút, Giang thiếu tông chủ lại lẩm bẩm:
"Giả vờ giống y như thật vậy, ta đây còn tưởng là thật ấy chứ."
Giang Trừng chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng rơi vào trong tai Ngụy Vô Tiện lại giống như từng tảng đá lớn ầm ầm nện xuống đáy lòng hắn vậy.
Đúng thế, nếu như hắn không thích Lam Trạm, tại sao phải làm những chuyện giữa phu thê với nhau cùng y. Đâu có ai bắt họ phải làm những việc này. Là chính Ngụy Vô Tiện hắn theo bản năng muốn làm những chuyện đó, nhưng lại từ chối nghĩ đến việc vì sao phải làm như vậy.
Hơn nữa... Lam Vong Cơ cũng chưa từng ép buộc hắn làm những chuyện này, ngược lại là chính hắn mỗi khi đầu óc phát hỏa sẽ hôn người ta. Cũng chính hắn giao đêm đầu tiên của bản thân cho y.
Khoan đã, vậy còn Lam Trạm thì sao?
Lam Trạm có thích hắn không?
Tại sao Lam Trạm lại muốn làm những chuyện này cùng hắn? Tại sao lại không từ chối hắn.
Còn nữa, câu "Cũng không phải chỉ vì muốn làm loại chuyện này mà ta mới thành thân cùng ngươi" kia là có ý gì?
Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện biến hóa không ngừng, đầu óc loạn tùng phèo thành một mớ, quanh đi quẩn lại hai vấn đề "Ta có thích Lam Trạm hay không" và "Lam Trạm có thích ta hay không", nhai đi nhai lại những cuộc đối thoại của hai người trước đó đến bảy tám lần, từng chút từng chút một mà sắp xếp lại mớ lộn xộn trong đầu.
"Coi ngươi là huynh đệ nên ta mới hỏi ngươi như thế đấy." Giang Trừng thấy hình như hắn đã tỉnh ngộ, cho rằng hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, bèn nghiêm túc nói: "Ngươi đấy, trước khi đi định như thế nào thì cứ như vậy mà làm. Ba tháng này phối hợp cùng Lam Vong Cơ lừa gạt cái "Khế" kia, đến đúng hẹn thì thu dọn quần áo rồi rời đi, không nhất định phải ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ nhà bọn họ nữa. Cả ngày ở chung với một đại nam nhân trong lòng không thấy kỳ quái à, dù sao ngươi cũng đâu có thích y..."
Giang Trừng còn chưa nói hết câu thì im bặt, cũng không tiếp tục nói nữa. Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đồng thời nâng mắt lên, thấy ngay Lam Vong Cơ đang ôm mèo trong ngực đứng đó.
Giang Trừng: "..."
Giang Trừng nói thầm:
"Chẳng phải ngươi nói y ra ngoài rồi sao?"
______///______
Không có cái dại nào bằng cái dại mồm =))))
Thôi thì... chúc Nguỵ Ink may mắn =)))