.
Người lần trước gọi Tào lão gia là "thúc bá" tên Tào Tử Nguyên, vừa nhìn thấy bọn họ từ xa đã vội tiến tới đón, nhỏ giọng nói:
"Mời hai vị theo ta sang phòng bên cạnh."
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên hỏi:
"Sao không đến linh đường?"
Tào Tử Nguyên nói:
"Thúc bá đang ở linh đường trò chuyện cùng lão thái gia và Tử Hành, chúng ta quấy rầy thì không tốt lắm." Gã dừng lại một chút, dường như có chút khó khăn: "Hơn nữa lần trước Ngụy công tử ngài còn muốn chạm vào quan tài của lão thái gia, thúc bá đã nổi giận một trận thật lớn, vừa mới nguôi giận thôi. Lúc này mà gặp thúc bá sợ là lại khiến cho lão nhân gia không vui... Vẫn mong Ngụy công tử hiểu cho."
Thật ra Ngụy Vô Tiện cảm thấy chẳng có vấn đề gì, xua tay nói:
"Không sao, vậy thì ngồi chờ một lát đi."
Tào Tử Nguyên phân phó người hầu châm trà cho bọn họ, sau đó bảo mọi người ra ngoài rồi mới yên tâm, cười nói:
"Mong Ngụy công tử Lam công tử đừng để bụng tính khí cáu kỉnh của thúc bá. Từ trước đến nay ông luôn coi trọng những thứ như gia quy gia pháp rồi môn đăng hộ đối, có một số việc ông luôn có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đến từng chi tiết. Ví dụ như không thích cho người ngoài tiến vào linh đường, cũng không đồng ý cho bất cứ ai tùy tiện làm loạn bài trí. Lúc trước đã quyết định canh quan đủ bảy ngày là được, nhưng bởi vì tà túy quấy nhiễu, cho nên kéo dài cũng rất bất tiện, sửa thành canh quan năm ngày, muốn sớm cho lão gia tử xuống mồ yên ổn. Thế nhưng... ôi..."
Tào Tử Nguyên thở dài một tiếng thật dài, nói:
"Nếu con quỷ này mà cứ bám theo dai dẳng như vậy thì không biết có thể đợi được đủ năm ngày mới hạ táng không nữa."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Ma quỷ bắt đầu quấy phá từ khi nào?"
Tào Tử Nguyên đáp:
"Ngày hai mươi lăm tháng mười lão thái gia qua đời, từ đêm đó thúc bá đã không thể ngủ ngon giấc, nói là lúc ở linh đường canh đêm gặp quỷ, sợ đến hết cả hồn. Bá mẫu thì nói bà không nghe thấy có tiếng động gì khác thường cả, nhưng thấy dáng vẻ thúc bá sợ hãi đến mức tâm can muốn nứt ra thì nhất thời cũng luống cuống, vội vã trấn an. Đến ngày hai mươi bảy tháng mười thì phái người đến Liên Hoa Ổ mời các vị Giang gia đến."
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, đám sư đệ của hắn ở Liên Hoa Ổ có khi còn sợ quỷ hơn người bình thường ấy, mời đến làm gì cho mất công. Làm không tốt có khi đến đây cũng bị ma quỷ dọa cho tâm can nứt hết giống Tào lão gia, sau đó kêu gào thảm thiết đến mức khiến Tào lão thái gia đã yên nghỉ cũng phải đội nắp quan tài nhảy ra.
Lam Vong Cơ bỗng nhiên bình thản hỏi:
"Ngày hai mươi lăm người mất, ma quỷ làm loạn. Tại sao đến tận ngày hai mươi bảy mới báo cho Liên Hoa Ổ."
Ngụy Vô Tiện sửng sốt. Đúng vậy, người bình thường ngay ngày đầu tiên gặp quỷ chắc chắn đều sợ đến mức muốn lập tức đi tìm cứu binh, tại sao lại dây dưa đến tận hai ngày mới báo cho Liên Hoa Ổ. Tào Tử Nguyên không nghĩ tới y sẽ chú ý đến chi tiết nhỏ về thời gian ấy, trong chốc lát cũng có chút xấu hổ, nói:
"Việc này nói ra thì không hay cho lắm, thật ra là do bá mẫu làm chủ. Trước kia còn chưa chuyển đến Vân Mộng, chốn thôn dã bên kia tương đối mê tín, có chuyện gì đầu tiên cũng sẽ tìm vài đạo sĩ cao nhân đuổi quỷ, đến để tán hồn khiển linh."
Ngụy Vô Tiện nghe đến đây thì nổi hứng, hỏi:
"Việc này ta cũng không nghe thấy ai nhắc đến, thế là sau đó không mời nữa hả?"
Tào Tử Nguyên đáp:
"Có mời, hơn nữa còn là một vị cao nhân khó lường đang dạo chơi, vừa lúc đến Vân Mộng. Hắn hàn huyên cùng bá mẫu vài câu, bá mẫu bèn tin vô điều kiện, vội vàng mời người về phủ."
Ngụy Vô Tiện nói:
"Thế đuổi quỷ như thế nào?"
Tào Tử Nguyên đáp:
"Không biết."
Ngụy Vô Tiện hỏi lại:
"Không biết?"
Tào Tử Nguyên nói tiếp:
"Lúc ấy mọi người đều trốn trong phòng, không ai dám ra ngoài. Cao nhân kia dặn dò chúng ta ban đêm ngàn vạn lần không được ra ngoài, phát cho mỗi nhà ba tấm phù để dán tại ba nơi âm khí nặng nhất: góc giường, góc tường, và cửa phòng, sau đó cả nhà giống như bị hôn mê vậy... ngủ qua một đêm. Cửa phủ cũng không được đóng, để hắn ta còn thi thuật đuổi quỷ ra khỏi Tào gia, nếu không quỷ khí nghẹn lại ở trong phủ thì sẽ càng không thể yên ổn được."
Ngụy Vô Tiện nghe thấy thế thì hứng chí bừng bừng, vô thức nhoài người sang gần hơn:
"Nếu như đuổi quỷ có tác dụng tại sao ngày hai mươi bảy còn đến mời Liên Hoa Ổ?"
Lam Vong Cơ thản nhiên liếc hắn một cái, vươn tay ra nắm cổ tay hắn, sau đó túm cái con khỉ nhỏ đang chuẩn bị thượng cả hai chân lên ghế nhún nhẩy mà nghe chuyện bát quái kia lại, để hắn yên yên ổn ổn ngồi bên cạnh mình.
Tào Tử Nguyên: "Này..."
Gã dừng lại một chút, đỏ mặt xấu hổ nói:
"Lần thứ hai gặp quỷ là chúng ta, chứ không phải là thúc bá."
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đều sửng sốt. Ngụy Vô Tiện thốt lên:
"Hả? Hai nhóm quỷ? Gần đây Vân Mộng đúng là không yên ổn tí nào, Điểm Hương lâu có tà túy lộng hành, Tào gia lại có tận hai nhóm quỷ."
Tào Tử Nguyên vuốt ve cạnh của cái chén, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi:
"Ngày hai mươi sáu tháng mười, cao nhân kia đuổi quỷ xong thì buổi tối lập tức rời đi. Đầu tối thúc bá canh quan xác định là không gặp quỷ thì nửa đêm mới yên tâm đi ngủ. Sau nửa đêm, lúc chúng ta đang canh quan thì nghe thấy một vài động tĩnh kỳ dị..."
Lam Vong Cơ hỏi:
"Động tĩnh thế nào?"
Tào Tử Nguyên nhớ lại, vẫn cảm thấy tóc gáy mình dựng đứng hết cả lên:
"Hình như nghe thấy tiếng người khóc, giống như có ai đó đang nức nở ấy. Hơn nữa linh đường lớn như vậy, ngoại trừ những thứ nhất định phải có ra, cũng chẳng có vật bài trí gì khác, trống trống trải trải như vậy chẳng biết tại sao lại có tiếng người truyền đến. Suýt chút nữa dọa phu nhân của ta ngất đi."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Chuyện này... Có khi nào là đuổi chưa hết quỷ không?"
Tào Tử Nguyên đáp:
"Chúng ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng vị cao nhân kia rời đi thì đúng là khó mà tìm thấy tung tích nữa. Mấy người chúng ta họp lại bàn bạc, cuối cùng ngày hai bảy tháng mười quyết định đến mời Liên Hoa Ổ."
Ngụy Vô Tiện vô thức gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, chợt nói một câu:
"Ta có một vài chuyện muốn hỏi chi tiết một chút, chẳng hay Tào huynh có tiện cho biết hay không?"
Tào Tử Nguyên nói:
"Tại hạ biết gì sẽ nói nấy."
Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Tào Tử Hành chết khi nào?"
Tào Tử Nguyên đáp:
"Hai mươi mốt tháng chín."
Ngụy Vô Tiện tính toán một chút, hôm nay đã là hai mươi tám tháng mười rồi, Tào Tử Hành đúng là bị mã tặc giết chết hơn một tháng trước. Ngụy Vô Tiện hỏi tiếp:
"Lúc các ngươi đến nơi thì chắc là Tào thiếu gia đã chết rồi, tại sao lại nhận định là do mã tặc gây ra?"
Tào Tử Nguyên thở dài:
"Người huynh đệ họ hàng xa này của ta chắc chắn là bị người ta giết người cướp của. Lúc thúc bá đến nơi, tất cả ngọc bội tư trang đáng giá đều bị cướp sạch chẳng còn gì, đến ngay cả tay nải hình như cũng bị lục lọi rồi lấy sạch, còn giả vờ nhét mấy bó cỏ khô vào nữa."
Nói xong, khóe mắt gã cũng có chút đỏ:
"Lúc nhỏ Tử Hành huynh và ta cùng học chung một lớp, thân thể cũng không tính là cường tráng, nhưng đúng là thiên tư thông minh, chỉ cần nhìn qua là nhớ ngay, là đối tượng vô cùng tốt để làm người kế tục. Thúc bá hi vọng rất lớn vào huynh ấy, thấy huynh ấy không thích tập võ thì cũng không ép buộc, thầm nghĩ thuê thêm vài tên hộ vệ tốt là được."
"Sao có thể nghĩ đến chuyện cãi nhau một trận thì lại một thân một mình bỏ nhà ra đi, chẳng mang theo ai bên cạnh, sau đó..."
.
Tào Tử Nguyên nói chuyện với bọn họ một hồi thì bị người kêu đi, cũng không thể tiễn bọn họ nhiều, chỉ dặn dò ngàn vạn lần không thể đến linh đường chọc giận Tào lão gia, để buổi tối lại đến là tốt nhất.
Thời điểm quan trọng nhất cần canh quan chính là buổi tối, cũng là lúc mà âm khí nặng nhất. Theo như lệ cũ từ xưa thì người tuy đã chết nhưng linh hồn vẫn nán lại nhân gian vài ngày, trước khi xuống âm phủ sẽ về thăm qua nhà. Người thân sợ trên đường về nhà linh hồn đi lạc, cho nên sẽ đốt một ngọn đèn đặt bên cạnh vong linh, nhưng người còn sống lại sợ nhỡ may đèn bị thổi tắt, vong linh sẽ không tìm được đường về nhà, vì thế bèn ngồi trắng đêm canh giữ bên cạnh di thể, để đảm bảo ngọn đèn kia lúc nào cũng cháy sáng. Do đó mới được gọi là "Canh quan".
Ban ngày thì làm gì có động tĩnh, phải đợi đến đêm mới là lúc ma quỷ lộng hành.
Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ đi dọc theo hành lang của Tào gia để ra ngoài, sàn nhà bằng gỗ hơi rung lên dưới từng bước chân của họ. Cả một tòa quý phủ bao phủ sắc trắng phô thiên cái địa, sen héo trong hoa viên cũng không được ai thu dọn, chỉ thấy mấy người hầu đang cúi đầu, lẳng lặng mà quét vườn.
"Ban đêm lại đến?" Lam Vong Cơ hỏi.
Ngụy Vô Tiện không trả lời, bả vai kề sát bả vai, vươn tay ra, nhéo nhéo mấy ngón tay đang được tay áo dài rộng che phủ của Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói:
"Không, đi theo ta."
Lam Vong Cơ cũng đại khái đoán được hắn muốn làm gì, nhưng lễ độ được rèn giũa từ nhỏ có chút không cho phép, lắc đầu nói:
"Không ổn lắm."
"Ôi trời không việc gì đâu." Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay y, bước chậm lại một chút, sau đó chuyển hướng men theo bức tường đi ngược lại đường cũ: "Thử cách khác một chút thôi, nếu như không thể biết rõ nội tình thì làm sao mà phá được cái án này. Dù sao ta vẫn có cảm giác trong việc này có điều gì đó chúng ta chưa hiểu rõ, hoặc nói đúng hơn... cần phải tìm hiểu từ trên người kẻ khác."
Ngụy Vô Tiện đối với việc trông mặt mà bắt hình dong cũng có chút bản lĩnh, cho nên có thể từ sắc mặt và ngữ khí nói chuyện của Tào Tử Nguyên mà khẳng định gã không hề nói dối. Có điều trong chuyện này còn rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng lại không tìm được chút xíu nào từ trong lời nói của Tào Tử Nguyên.
Ví dụ như vì sao xưa kia lúc Tào lão thái gia giải tán nô tài trong nhà, Tào thiếu gia không giữ A Kỳ ở lại? Chuyện hai nhóm quỷ rốt cuộc là như thế nào? Đến cùng là tại sao hơn một tháng trước A Kỳ lại bị giam lỏng? Chuyện Điểm Hương lâu nhốt người có liên quan gì đến Tào gia không? Trận cãi nhau ầm ĩ hơn một tháng trước giữa Tào thiếu gia và Tào lão gia có phải là do A Kỳ mà nên? A Kỳ không phải là người tu tiên, sao có thể vẽ được một trận pháp dẫn quỷ? Nếu dẫn được quỷ tới thật thì lại bị quỷ bắt đi đâu mất rồi, bị trực tiếp giết chết hay là từng chút từng chút một bị quỷ nhập? Ma quỷ lúc nửa đêm ngày hai mươi sáu và ma quỷ lúc nửa đêm ngày hai mươi lăm, có phải là cùng một con quỷ không? Là A Kỳ sau khi bị tà túy nhập thể gây loạn, hay là vì trong lòng Tào Tử Hành còn thấp thỏm chẳng cam lòng điều chi? Hay có đúng là hồn phách của Tào lão thái gia ứ tắc lại, mãi không chịu rời đi?
Đúng thật là... điểm đáng ngờ ngổn ngang trăm mối, một tầng lại một tầng xếp chồng lên nhau, nghĩ mãi cũng không có cách nào tìm ra manh mối.
Ngụy Vô Tiện khẽ động chân, vô thanh vô tức cùng Lam Vong Cơ nhảy lên nóc nhà, lật một viên ngói lên, gọi y đến nhìn vào bên trong. Tào lão gia và Tào phu nhân thần sắc ủ rũ quỳ ngồi lên bồ đoàn, trên chiếc bàn dài giữa linh đường đặt mấy ngọn nến dài đang cháy, không khí trầm lặng bao trùm linh đường, một màu nhạt nhẽo. Thứ duy nhất còn có sức sống ở chỗ này chính là ánh sáng của mấy ngọn nến đang bập bùng cháy, phản chiếu lên khuôn mặt của hai người kia, khiến nó có thêm vài phần khí sắc. Dọc đường đi Lam Vong Cơ vẫn do dự mãi không thôi, cảm thấy làm như vậy là bất kính với người đã qua đời. Thế nhưng Ngụy Vô Tiện lại cực kỳ thân mật mà gãi gãi lòng bàn tay y, còn nhỏ giọng kêu hai tiếng "Lam nhị ca ca", Lam Vong Cơ mới bị dụ dỗ trèo lên mái nhà nghe lén cùng hắn.
'Rầm!'
Một thanh âm giòn giã vang lên từ phía dưới, giống như có thứ gì đó vừa rơi xuống đất. Trái tim Ngụy Vô Tiện run lên một cái, bám vào mái ngói, cúi xuống nhìn cẩn thận. Chỉ thấy Tào phu nhân im lặng ngồi một lúc lâu đã đứng phắt dậy, giống như tức đến mức không nhìn nổi nữa, cao giọng:
"Sao ông có thể nhẫn tâm vậy hả!"
Bà khó khăn chống vào mặt bàn mới có thể đứng thẳng, nói:
"Nếu như Tử Hành thích, ông để nó giữ người lại thì cũng có gì to tát đâu! Dù sao cũng chỉ là một nam tử, có thể gây nên sóng gió gì chứ. Cứ đáp ứng nó trước, chờ cảm giác ham thứ mới mẻ của nó qua đi, làm tư tưởng để nó cưới một chính phòng không phải là được sao! Tại sao ông lại còn..."
Bước chân chà xuống nền nhà bóng loáng chẳng hiểu sao lại vang lên tiếng sàn sạt như dẫm lên đất cát, Tào phu nhân ho kịch liệt một trận:
"Lại còn giam đứa nhỏ kia lại?! Muốn tu Phật pháp lại tạo cái loại sát nghiệt này, ông bảo ta phải nói gì với ông đây..."
Bà vất vả tự vỗ vỗ ngực chính mình, nghiến răng nghiến lợi khàn giọng nói:
"Làm thêm nhiều việc thiện, tích bao nhiêu công đức cũng có lợi ích gì... Người nối dõi dòng chính của Tào gia ít ỏi như vậy, đúng là nghiệt từ đời tổ tiên truyền lại mà!"
Giam? "Đứa nhỏ"? Là đang nói đến người nào?
A Kỳ sao...?
Trái tim Ngụy Vô Tiện nảy lên một cái, dựng thẳng lỗ tai mà nghe.
"Hoang đường!" Tào lão gia phẫn nộ quát: "Một người xuất thân từ cái loại chỗ đó, làm sao mà giữ lại được. Ta tuyệt đối không đồng ý để hắn trở thành một phần của Tào gia. Loại người ti tiện đó chết cũng không tiếc, mất công ta còn để hắn sống thêm một tháng. Thế mà vừa chết đã tìm đến đây gây phiền toái."
"Gây phiền toái..." Tào phu nhân tức đến mức cười lạnh: "Nếu như vài năm trước ông đồng ý để Tử Hành giữ đứa nhỏ kia lại thì làm gì đến nông nỗi này? Nếu như cái ngày mà Tử Hành bỏ đi ông không giam đứa nhỏ kia lại, hai đứa chúng nó sao có thể một đứa mất mạng, một đứa bị tà túy bắt đi chứ."
"Điểm Hương lâu bây giờ thế mà dám giấu kín chuyện này, nhưng cái sát nghiệp mà mấy người gây ra cuối cùng sẽ tính lên đầu ai đây?" Tào phu nhân chỉ vào Tào lão gia, khàn giọng nói: "Ta thấy mấy ngày trước ông sợ mất hồn mất vía như vậy, chính là do trong lòng có quỷ, gặp báo ứng!"
Vừa nhắc đến chuyện này, sắc mặt Tào lão gia lập tức trở nên trắng bệch, tâm như tro tàn nghiêng người ngồi sụp xuống:
"Là lão thái gia ông ấy..."
Tào phu nhân tức đến cực điểm rồi, tức đến thở không ra hơi, mặt nhăn cả lại, khổ sở nói:
"Ta nói nãy giờ ông không nghe lọt tai câu nào phải không, lão thái gia đây chẳng phải đang chịu nhân quả tuần hoàn hay sao. Tích đức làm việc thiện thì có nghĩa lý gì, còn muốn phú thọ kéo dài? Vài năm trước bắt ông bán cả nhà A Kỳ đi nơi khác, hơn một tháng trước lại kêu ông nhốt A Kỳ lại, chẳng phải là muốn nhìn thấy Tử Hành một thân một mình bỏ đi lại không thấy người trong lòng đâu, hết hy vọng mà quay về hay sao?"
"Bây giờ thì tốt đẹp chưa... chết hết cả rồi!" Tào phu nhân ho đến mức dịch chua trong dạ dày cuồn cuộn dâng lên, hơi thở run rẩy, ngón tay cũng không vững: "Người bảo ông làm là ông làm sao? Ông có lo lắng chuyện Tử Hành sẽ cảm thấy thế nào không... Đến ngay cả A Kỳ kia cũng là một đứa nhỏ đáng thương. Ông, ông... khi còn sống thì chẳng quý trọng, đến khi chết rồi lại bắt đầu so đo mấy thứ gia quy và mặt mũi Tào gia... Khục!"
Tào phu nhân nói xong thì khóc rống lên, vô lực ngã nhoài xuống đất:
"Đúng là ngu hiếu mà!!!"