Hắn tức tốc lao vào bếp, chân tay luống cuống làm đống bát đĩa chảo xoong rơi lung tung phát ra những tiếng kêu ầm ĩ. Bà Hạnh thấy ồn ào bèn xuống bếp xem sao, thì thấy đại thiếu gia nhà mình đang loay hoay vs đống bát đĩa. Bà lo lắng hỏi:
- Cậu chủ! Cậu làm gì thế này?
Hắn cuống quýt trả lời:
- Bạn cháu...h cậu ấy xuất viện rồi...
Bà đã hiểu:
- Vậy để tôi giúp cậu!
- Không, không cần đâu!
-...........
-................
-............
- Thôi dì lên nghỉ đi! Con làm sẽ có lòng thành hơn!_ Hắn vừa cho đồ ăn vào chảo vừa nói
Bà Hạnh lắc đầu ngán ngẩm. Cậu chủ! Từ khi nào cậu đã biết đến từ "lòng thành" vậy??
Bà lặng lẽ bước lên nhà, để lại mình hắn vs đống đồ ăn còn chưa chín kia...
______p sau...______
- Dì Hạnh còn đi đây!_ Hắn vội vàng đeo giày vào rồi cầm hộp cháo vừa nấu lên
Dì Hạnh nói vọng ra:
- Vâng! Cậu chủ cố lên nhé!
- Dạ!!!!!!!
Nói xong hắn "xách" con Lamborghini, lao vèo đến bệnh viện...
______Bệnh Viện Royal____
Nó đang nhăn nhó nói từng tiếng. Haizzz...hôm qua nó buồn quá nên bảo mấy chị y tá mua kem cho ( gan nhỡ)...Mấy chị đó thấm nhuần câu nói của Ken và Kin:" Vy Khánh muốn gì phải đáp ứng hết" nên nào dám trái lời...Nó ăn hết gần hộp kem (loại lớn đó nha!) nên hôm nay nó mới khậm khặc từng tiếng như vịt như này. Haizz...đúng là mồm bà xáu, máu bà đau mà!!
- Ch...ị..ơ...i_ Nó gọi y tá...
Không thấy trả lời. Nó hậm hực ôm bụng. Từ hôm qua đến giờ nó chẳng được miếng gì ngoài hoa quả vô bụng. Haizz...bụng ơi sao mày reo to quá vậy??
Còn mấy cô y tá, nghe anh Minh Khang và Hạo Thiên bảo thì không ai dám bước vào phòng nó nửa bước. Để thuận tiện cho việc xin lỗi của chàng...( chàng nào nhỡ...??_
- Ôi...đó.i..qu...á...._ Nó ho khù khụ rên lên
Nó khóc ròng...huhu...có ai trong phòng không chứ>!!
Đang vật lộn vs cơn đói, nó nghe tiếng mở cửa nhẹ...tiếng đóng cửa và tiếng ghế kéo lê trên sàn nhà...
Nó giật mình quay lại, cầu mong Ken hay Kin gì đó mang vào ít đồ ăn...nhưng...
"Hắn? Dương Hàn Phong? Đồ điên! Sao anh lại ở đây?"_ Nó nghĩ
Nó quay ngoắt người lại, trùm chăn kín mít...
Hắn kéo ghế ngồi cạnh giường. Lấy tay vén nhẹ cái chăn ra. Nhưng chăn vs nó dính nhau như dán keo, hắn lắc đầu.
Rồi tất cả, im lặng...im lặng...sự im lặng này làm cả nó và hắn đều ngột ngạt chết đi được...
Sau p, ở trong chăn rất rất thiếu oxi và nó đang bị cảm nữa nên...Haizz...mất hơi. Nó vùng dậy, ngửa mặt lên thở lấy thở để, bắt gặp ánh nhìn của hắn, nó quay đi...
- Cô...không sao chứ?
-...........
Cách im lặng này của nó làm hắn như điên lên vậy...
- Sao em không chịu nói chuyện với tôi vậy? ( có ai thấy sự khang khác của hắn ở đây không nạ??)
Nó cứ im lặng như vậy, mặc kệ hắn huyên thuyên cái gì...kệ!
- Em đừng im lặng như vậy, mà thôi...em im lặng cũng được, chỉ cần nghe tôi nói thôi...
Nó cảm thấy tim mình như nghẹn lại...nhưng vẫn cố gắng kìm chế...
- Tôi xin lỗi, hôm đó...tôi không kìm chế được....
-...............
- Tôi biết em đã giận như nào...và chịu đau như nào...đối đầu với cái chết như nào...và...tôi biết tôi đã quá đáng như nào...em...cho tôi xin lỗi...
-................( nó đã rưng rưng nước mắt rồi aa~~)
- Tôi thực lòng xin lỗi em. Trước giờ tôi chưa từng xin lỗi ai cả nhưng...bây giờ tôi thành tâm cầu mong em tha lỗi...em có thể..._ Hắn ngập ngừng...
Nó bây giờ không thể nén lại nữa, òa khóc như đứa trẻ, nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Tại sao...tại sao chứ? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy??_ Nó vừa khóc vừa nói
Hắn nhìn thấy nó khóc như thể bị con dao vô hình cứa vào tim vậy...đau...
- Xin em đừng khóc nữa mà...tôi xin em..._ Hắn bất chấp ôm lấy nó
Nó thút thít trong vòng tay của hắn, tay đấm mạnh vào lồng ngực rắn chắc của hắn mà nói:
- Anh đối xử..với tôi như vậy...rồi đến...xin lỗi làm gì...anh...biến đi...hức..hức...
Cổ họng của nó và cả của hắn nữa, đều nghẹn đắng lại, hắn xoa đầu nó dỗ dành:
- Em...không tha thứ cho tôi cũng được, nhưng hãy ăn lấy ít cháo đi...cháo...tôi tự nấu...
Đến giờ nó mới để ý trên bàn có chiếc bình giữ nhiệt, nó bật dậy khỏi người hắn:
- Tôi không ăn!
Nó vẫn cứng đầu như lúc trước...haizz...cô bé này...đúng là làm hắn đau đầu mà...
- Em còn nhớ điều kiện tôi bảo khi em đánh nhau không?_ Hắn nghiêm nghị nói
- Ưm...ờ...ờ thì..._ Nó bị đánh trúng mánh liền thay đổi độ...
Hắn cười thầm:
- Đây là điều kiện thứ !
Nó lườm lườm nhìn hắn:
- Ăn thì ăn! Ai sợ anh!
Nó nói to quá khiến cổ họng nó lần nữa lại đau rát. Ho vài tiếng rồi ôm cổ họng...
- Em...thật là..._ hắn lắc đầu nhìn nó
Rồi hắn dịu dàng đi đổ cháo trong bình ra cái bát nho nhỏ...
- Há miệng ra! Tôi đút cho em!_ Đưa chiếc muỗng lại gần cái miệng nhỏ của nó ( ối..MIỆNG NHỎ á?)
Nó đẩy nhẹ chiếc muỗng ra:
- Không cần, tôi tự ăn được!
- Em...em có muốn tôi đè em ra đút không?_ Khí chất trong con người hắn lần nữa lại bùng phát
- Há thì há...làm như tôi sợ anh không bằng..._ Nó chu mỏ phụng phịu
Hắn nhíu mày...cô bé này...đúng là rất thú vị mà...đôi môi hồng vừa nãy chu ra khiến hắn muốn cắn phát chứ mà...( thử cái coi xem anh còn răng không?)
- Cháo tôi nấu nhờ em mà nguội hết rồi đấy!
-.......................
Cháo hắn nấu rất dễ ăn làm nó không nán lại nổi ăn liên tục, hắn nhìn nó mà cười không ra tiếng...
- Ngon không?_ Hắn nhìn nó đầy hi vọng
Nó ngước lên, ánh mắt tinh nghịch:
- Không! Dở ẹc!
Khuôn mặt hắn từ rạng rỡ trở nên tối sầm lại. Thu chiếc muỗng về làm nó há hụt miếng, hắn đứng lên...
- Ê, anh đi đâu vậy? Tôi chưa ăn xong mà..._ Nó khó hiểu
- Tôi đi nấu cái khác! Cái này không ngon!_ Vừa nói hắn vừa đi ra cửa
- Ơ...tôi đùa thôi mà! Ngon, ngon lắm!_ Nó nhăn nhó
Hắn cười tươi, tiếp tục đút nó ăn...
Cứ thế, nó thanh toán hết cả hộp cháo cách ngon lành. Nỗi giận hắn cũng vơi đi...
__________End chap ____________
Vắng bóng lâu ngày, mong mọi người đừng quên ta!!!