Giờ ra chơi, Thiên Di được thầy cô nhờ vả đi kiểm tra sĩ số của các lớp. Khi cô mới rời khỏi Triệu Giã đã hỏi
-Chuyện này là sao, sao Thiên Di lại phải làm những chuyện này
-Thiên Di vốn là một người tốt bụng lại thật thà nên một số công việc của trường do Thiên Di làm được hoàn thành rất tốt
-Vậy chuyện này là chuyện thường nhiên rồi sao?
Bảo Bảo gật đầu rồi đột nhiên có mấy nữ sinh mặt cười cười bước đến trước mặt Triệu Giã
-Có chuyện gì hả- Trệu Giã ngơ ngác hỏi
-Không có gì, chủ là một lời cảnh báo- Một hs nữ nói
-Cảnh báo???
-Tốt nhất là cậu đừng dại dột mà động vào Thiên Di nhá, nếu không thì- Nữ học sinh đó lấy tay chém ngang cổ- Chính vì vậy nên cái lớp này mới ngoan như vậy đấy
Họ bước đi. Bảo Bảo ở đằng sau cungz cười thầm với một số bạn khác trong lớp nữa kể cả nam lẫn nữ. Triệu Giã bây giờ tâm trí hơi rói loạn, anh không thể đọc được suy nghĩ của họ vì nó khá là phức tạp, nó cứ trộn lẫn vào nhau. Phía bên Thiên Di, cô đang đi kiểm tra sĩ số từng phòng. Nhưng không may đang đi thì đụng trúng một người con gái thuộc dòng tộc ma cà rồng. Mực bút đã bị quẹt lên đó
-Tôi xin lỗi, cậu có sao không
-Trời ơi dơ áo rồi
Cô ta nhìn áo rồi ngước lên nhìn Thiển Di. Thấy vậy cô liền cởi chiếc áo ấy ra( bên trong vẫn là một chiếc áo sơ mi trắng còn bên ngoài chỉ là áo khoác) ném thẳng vào Thiên Di
-h, chỉ h thôi phải mang chiếc áo nguyên vẹn về đây nếu không... dành thời gian mà bên người nhà đi
-Trời ơi, Thiên Di bị cảnh báo, Thiên Di chỉ có mình mẹ mà nếu mất mẹ thì cậu ấy biết ở với ai- Một người nói
-Hay ta xin giúp cậu ấy đi- Một học sinh khác
-Thôi đi, cậu nên biết ma cà rồng không bao giờ thay đổi ý định mà. Còn nếu chúng ta đi xin giúp không chừng gia đình mình cũng bị liên lụy luôn đó
Thiên Di nghe cũng hiểu được mọi chuyện. Cô ôm chặc chiếc áo vào lòng "Sinh mạng của mẹ phụ thuộc vàp chiếc áo này". Gương mặt cô bây giờ tái nhợt, cô mang nó về lớp thẫn thờ. Bảo Bảo và Dõng Mạc thấy vậy liền chạy lại hỏi thăm
-Chuyện gù xảy ầ nhìn cậu nơ phờ vậy
Thiên Di giật mình quat sang
-Ơ... mình khồn sao
-Cậu cầm cái gì trên tay vậy- Dõng Mạc hỏi
-Không có gì đâu mà
Triệu Giã ngồi đây cũng nhìn thấy gương mặt âu lo của Thiên Di. Anh chăm chú thật kĩ nhìn vào Thiên Di để đọc suy nghĩ của cô ấy nhưng lạ thay anh không đọc được. Thiên Di quay sang thấy Triệu Giã nhìn mình liền tiến tới
-Nhìn cái gì???
Triệu Giã giật mình quay mặt đi chỗ khác
-Không... không có gì
Thiên Di cất đồ rồi định ra nhà vệ sinh nhưng gặp một nữ ma cà rồng. Thiên Di cúi đầu xuống không ngước lên bước qua
-Cậu đang cần giúp đỡ đúng không, chiếc áo???
Thiên Di quay phắt lại
-Sao cậu biết... không lẽ cậu đọc suy nghĩ của mình???
Không có, không hiểu sao nhưng hình như cậu có gì đặc biệt hay sao í, mình hoàn toàn không thể đọc được. Đây, mình có cái áo này cũng giống nó. Cậu lấy mà trao đổi đi
-Nhưng... sao cậu lại làm như vậy- Thiên di cầm nó- Tụi mình hình như mới gặp lần đầu
-Đơn giản vì mình không thích nhỏ đó, cho dù là cùng tộc nhưng nó cứ xem như nó là công chúa vậy cho nên cậu hãy cầm lấy đi. Nha
Người đó tạm biệt rồi bỏ đi. Thiên Di bây giờ vô cùng mừng rỡ chạy đi gặp người con gái đó trong đám học sinh đông đúc
-Đây là chiếc áo... cậu nhận đi
Cô gái đó nhận lấy rồi đột nhiên ném nó xuống đất
-Cô muốn gì đây, sao cô dám lấy áo người khác cho tôi mặt hả...
Thiên Di đứng chết lặng không nói gì. Chợt cô gái lúc nãy lao vào
-Chính vì cái thói không xem trọng đồ đạc của cô nên mới xảy ra sự cố mày đó
-Nhã kì??? Là mày??? Thì ra đây là áo của mày à haha, nó dơ rồi
Nhã kì tức giận bỏ đi. Cô gái đó cười đăc ý đi vào lớp. Thiên Di bước tới nhặc chiếc áo lên ôm nó vào lớp. Chuyện này.... bị Triệu Giã tình cờ thấy hết. Trong lúc về, nước mắt Thiên Di không khỏi chảy. Triệu Giã nhìn thấy mà thấy khó chịu trong lòng vì từ trước đến giờ... anh chưa nhìn thấy con gái khóc