Thiên Hạo dần mở mắt ra, anh cảm thấy sao đầu mình đau quá
-Tỉnh rồi sao???
-Cô là ai... âu phục đen?? cô là ngườif của Hắc Vương Triều sao???
-Chuyện đó không quan trọng, bây giờ tỉnh rồi thì...
-Đây là đâu???- Anh bất giác la lớn
-Để em đi lấy cho anh chút nước nhé
-Cô...
Anh vẫn còn mệt lắm nên không nói nhiều. Nước được đưa tới, anh hất nó đi
-Cô... đừng lại gần tôi
-Anh đừng như vậy với em- Cô vẫn rất bình tĩnh- Anh vẫn chưa khỏe đâu. Thuốc em đưa cho Hạ Thiên rất mạnh. Kể cả anh cũng sẽ không phục hồi nhanh được
-Cô đừng...
Đầu anh lại lên cơn đau và anh đang cố đứng dậy nhưng rồi lại ngã xuống. Triệu Ân thầy vậy định chạy lại đỡ thì một cơn gió xoẹt tới đẩy cô đi. Là Hạ Thiên và Nhã Kì. Nhã Kì vội vàng đỡ Thiên Hạo còn Hạ Thiên thì đưa tư thế phòng thủ về phía Triệu Ân
-Cô đừng trách tôi
Hai người bắt đầu đấu kiếm với nhau, không ai thua ai cả. Nhưng Triệu Ân lại yếu tay hơn nên thanh kiếm đã vô phương hướng lao nhanh về phía Thiên Hạo. Anh bất lực nhìn mũi kiếm đo đang bay về phía mình. Nhã Kì thấy vậy liền đứng trước Thiên Hạo đỡ đi nhát kiếm ấy
-Nhã Kì!!!!
Nhã Kì gục xuống, mồ hôi nhễ nhại. Hạ Thiên thấy vậy chạy lại đỡ cô
-Nhã Kì em không sao chứ???
-Hahaha ta đã giết chết người tình duy nhất của anh rồi đó Thiên Hạo. Bây giờ thì sao??? Anh chỉ còn mình ta thôi. Đến bên ta đi hahaha
Thiên Hạo như người vô hồn đứng lên tiến về phía Triệu Ân làm cô ta cười như điên nhìn anh
-Thiên Hạo, đừng... đừng lại đó. Thiên Hạo!!!
Tức thòi anh rút một con dao nhỏ từ trong người mình ra đâm thẳng xuyên ngực trái Triệu Ân. Cô ta bị tấn công tức thời nên không trở tay kịp. Thiên Hạo rút con dao ra, chết không nhắm mắt. Thiên Hạo mắt đỏ ngầu đi lại phía ngọc đuốc đang cháy. Anh rút nó ra phăng thẳng vào xác Triệu Ân. Như còn ý thức, ánh mắt của cô lộ rõ sự gào thét đau đớn tâm can khi bị chính người mình yêu thiêu cháy. Giọt nước mắt cuối cùng trong đời cô rơi, anh không hề yêu cô mà, cô đành chấp nhận thôi. Ngọn lửa cháy dữ dội hơn nữa làm thân xác Triệu Ân hóa thành tro bay đi trong làn gió thoảng. Thiên Hạo gục xuống ôm mặt mà khóc. Từ trước đến giờ anh luôn được mọi người tôn vinh là người rất hiền lành không hạ sát ai nhưng nào ngờ lại có ngày anh giết một người dã man như vậy. Nhưng đó không phải là tình hình hiện giờ. Nhã Kì sao rồi???
-Nhã Kì à em thấy sao rồi??- Anh ân cần hỏi
-Tôi không sao đâu thưa điện gia, ngài đừng lo và mau chạy đi. Ngài phải sống- Cô không còn sức để nói nữa
-Đừng Nhã Kì, im lặng và đừng nói gì hết. Ta không cho ngươi nói nữa nghe không
-Em ấy không sao, may là chỉ bị tổn thương phần bụng nhưng chắc sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể phục hồi được
Anh thoáng chốc hé nụ cười dịu dàng đỡ cô dậy dìu đi nhưng lại thấy bất tiện. Anh bế sốc cô lên
-Điện gia!!!
-Im lặng đó là lệnh
Hạ Thiên ở đằng sau bụm miệng cừi tủm tỉm
Thiên Di đã nghe đâu đó tiếng xô xác, tiếng grừ từ xa xa. Cô cầm chai thuốc giải do Gian Liễu chế ra uống một hơi. Đó là thuốc để khiến cô quay lại làm một ma cà rồng. Uống nó xong, cô thấy người cô nóng ran, mồ hôi chảy ướt áo. Lau mồ hôi đi, dù chưa hoàn toàn chuyển thể nhưng cô đã lao nhanh về phía xa kia với tốc độ của một ma cà rồng. Đến Lưu Hạ và Gian Liễu đuổi theo cũng không kịp
Ra khỏi khu rừng, trước mặt cô là một khung cảnh đẫm máu. Các ma cà rồng đang bấu xé nhau. Một tên mặt âu phục đem lao đến Thiên Di giơ lên bộ vuốt nhọn bổ thẳng. Thiên Di nhanh chân bước sang dùng gối chân mình đạo thẳng vào bụng hắn. Chưa chết nhưng hiện tại vẫn chưa thể di chuyển. Cô lao đến giết đi từng tên cản đường bước đi của cô. Trong lòng cô bây giờ chỉ còn hình ảnh Triệu Giã, anh đang ở đâu và có an toàn không. Hành động cô bỗng chốc dừng lại. Cô đã thấy anh, anh đang một mình chiến đấu với hàng chục tên trước mặt cô. Hai tay cầm hai thanh kiếm thủ thế đủ kiểu. Có một tên từ đằng sau đang lao đến nhưng Triệu Giã không hề chú ý. Thiên Di thấy vậy vội lao đến nhưng lại nghe xa xa có giọng nói quen thuộc
-Nhắm điện hạ mà bắn
Là tiếng mẹ cô, giọng nói mà cô không thể quên được. Cô nhìn lên phía đó, tên thần, nó đang được dương lên và hướng thẳng đến Triệu Giã
-"Ta xin lỗi nhưng nếu cậu chết Thiên Di sẽ không phải điên cuồng vì cậu nữa, cậu và nó không cùng chung thế giới"
Bà phâtd mạnh tay về trước, tức thời tên cận vệ bên bà thả tay. Nó đang lao thẳng đến Triệu Giã. Nó sẽ giết Triệu Giã, Triệu Giã sẽ chết. Nếu vậy sao mình sống nỗi
-KHÔNG!! TRIỆU GIÃ COI CHỪNG!!!!!
Cô lao đến ôm Triệu Giã vào lòng. Mũi tên lao đến đâm xuyên ngực trái của cô. Một dòng máu tươi phun ra từ miệng, nó xuyên ngực cô nhưng không ảnh hưởng đến Triệu Giã. Triệu Giã bất ngờ chẳng ý thức được chuyện gì. Khi anh nhận ra đó là Thiên Di, tay anh bắt đầu bủn rủn tin cầm cập
-Em... Yêu... Anh
Mộ không gian im ắng hẳn, không còn bất cứ ai đánh nhau nữa, anh mắt hướng về phía hai người. Thiên Di mất sức buông tay ngã xuống. Triệu Giã nhanh tay đỡ cô lại. Cô đã chết và cô cũng đã nói được câu nói mà cô thầm giấu trong lòng bấy lâu nay. Mắt cô nhắm nghiền lại. Người cô bắt đầu lạnh đi. Cô chết trong tay của Triệu Giã, người mà cô xem là cả mạng sống. Đã mãn nguyện rồi