CHAP : HOÀN
Một năm sau,
Tùng tùng xiềng xiềng, tùng tùng…
“Nhìn xem, thật là long trọng! Hôm nay là ngày Kim Tuyền quốc đón dâu, cả một đoàn người đông đúc xen lẫn xe kéo vô cùng phô trương!”
“Đương nhiên rồi hôn lễ của cả hai nước mà, đây đâu phải là đám cưới bình thường mà là đám cưới liên quốc giữa hai hoàng tộc và còn là vì bang giao hai nước. Phải làm thật lớn cho các nước lân bang xem nữa mà!”
“À, Không biết tân nương là ai ha!”
“Ngươi mới từ trên rừng xuống hả? Tân làng thì biết mà tân nương thì không biết. Ngươi mà là dân Minh Phiên đấy à, nước người thì rõ mà nước mình không tường!”
“Ngươi nói không sai, ta quả thật mới từ núi xuống mà. Còn tân lang thì đang cưỡi ngựa mặc hỷ phục đỏ thắm tuấn tú rành rành thế kia mà không thấy không lẽ đui sao?”
“Các ông đừng cãi nữa, hôm nay là ngày vui cả cả hai nước, triều đình mở tiệc lớn còn miễn thuế cho chúng ta, chúng ta phải mừng mới phải đấy!”
“Đúng đó, đúng đó! Sau khi đưa cưới xong chúng ta về ăn tiệc mừng đi!”
“ Ê, ê! Nói nãy giờ mọi người vẫn chưa cho tôi biết tân nương là ai mà!”
“ Còn ai nữa, tân lang là thái tử Lạc Minh của Kim Tuyền quốc còn tân nương là quận chúa Dương Vân Lan của chúng ta đấy! Thôi về nào mọi người ơi!”
“Ừ! Về thôi!”
“Mọi người không xem đoàn rước dâu nữa à?”
“Không xem, năm sau xem cũng không muộn!”
“Hở?”
“Ha ha! Vì năm sau còn một đám cưới liên hai quốc nữa mà, là hôn lễ của vương tử Lãnh Thùy Phong Minh Phiên chúng ta và công chúa Lạc Bảo An của Kim Tuyền quốc đó!”
“…”
“…”
Một đồi núi thấp với gió lộng, những cánh hoa bồ công anh bay theo ngọn gió tràn ngập về đồng bằng bên dưới. Trên cao là những đám mây nhẹ nhàng trôi, phía dưới là một đoàn dài ngựa người nhuộm màu đỏ hỷ. Con hắc mã bước những bước kiệu ngắn đi dọc theo đồi như muốn rượt theo đoàn rước dâu, nhưng cuối cùng rồi phải dừng lại ở đường cụt của ngọn đồi mà dõi theo. Được một lúc, hắc mã lại quay đầu trở về theo con đường cũ với nước đại thật nhanh như thể rằng muốn ép đi cảm xúc trong nó.
Mùi hoa bồ công anh nhợt nhạt tiến thẳng vào khứu giác như muốn bắt lấy hai kẻ trên ngựa ở lại cùng nó bởi cánh đồi bồ công anh này quá rộng lớn đủ sức để giữ chân những kẻ lạc bước.
- Chờ sau hôn lễ của vương tử Lãnh Thùy Phong và công chúa Lạc Bảo An chúng ta sẽ tổ chức kết hôn lại một lần nữa nhé!
Như Ngọc khó hiểu chớp chớp đôi mất thơ ngây ngước nhìn lên Thiên Hàn. Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy đang rất rõ trước mặt nàng đó không phải là ảo ảnh:
- Thắc mắc lắm đúng không? Vì sao phải kết hôn một lần nữa là vì hôn lễ trước đó đâu phải của chúng ta mà là của Thiên Hàn và Như Ngọc. Huynh muốn muội đường đường chính chính làm vợ huynh với thân phận thật của chính chúng ta chứ không phải là bám ảo vào hôn nhân của người khác. Và, cũng là tuân thủ luật hôn nhân rồi nhé, năm sau huynh tròn còn muội là không sợ vi phạm rồi còn gì.
- A…_Như Ngọc ngộ ra mọi chuyện, cứ tưởng tên này tốt lành là chính nhân quân tử không lợi dụng tình thế mà “ăn” nàng, hóa ra là vì hắn sợ bị vi phạm pháp luật cơ đấy!
Nhìn cái nét chu chu mỏ dễ ghét của Như Ngọc Thiên Hàn cảm thấy buồn cười mà phát ra âm thanh ha hả.
Cảnh sắc nơi đây thật đẹp, khiến lòng y có vài phần nên thơ. Bất chợt y dừng ngựa lên tiếng hỏi Như Ngọc:
- Bây giờ muội muốn đi đâu nào?
- Đi…muội muốn đi đến tận chân trời, có được không?
- Được! Nhưng phải chờ thêm vài chục năm nữa!
- Vì sao phải chờ lâu như thế!
- Vì ta còn phải quay về triều đình làm việc kiếm tiền nuôi một thê tử sư tử và các hài nhi cọp sau này nữa!
- Đáng ghét! Huynh cũng là một sư tử phu quân!
- Phải! Ha ha ha! Một gia đình sư tử ha!
Theo lịch sử Minh Phiên quốc ghi lại,
Tam vương gia Lãnh Thiên Hàn không chỉ là một tướng tài anh dũng mà còn là một vị quan công minh của bá tánh. Trong suốt cuộc đời phò trợ cho hoàng huynh của mình y đã nhiều lần lập công lớn. Ba trong số những công lao lớn đó mà người đời luôn truyền tụng chính là: thứ nhất, chiêu mộ được Hoắc Thương, người này và gia tộc y sau này đã trở thành trụ cột chính của quốc gia, góp một phần không nhỏ trong giữ an bờ cõi của Minh Phiên quốc. Công thứ hai là giúp mở mang bờ cõi Minh Phiên xuống phiá nam Kỳ Sơn điều mà chưa từng có ai làm được. Và công thứ ba chính là hiệp ước của ba nước Minh Phiên – Kim Tuyền- Kim Vân được ký kết. Sau nhiều năm phục vụ triều đình y không nhận đất hay vương vị Hoàng thân mà cùng gia quyến trở về Kỳ Sơn để sinh sống, và gầy dựng nơi này thành một sơn trang quy mô nhỏ. Điều này làm không ít người thầm thắc mắc có người cho rằng y có mưu đồ bất chính về nơi thâm sơn để chiêu mộ binh chờ ngày dấy loạn, lại có người lại cho rằng vì người chán ghét cuộc sống trong triều nên mới tìm đến nơi kín đáo để ẩn cư, nhưng cũng có người tin rằng y là bị hoàng thượng đương thời ép thế vì lòng dân dành cho y nhiều hơn cho vị tân hoàng đế mới lên. Nhưng lý do thật sự không một ai biết cả chỉ khi nào họ tận chân bước đến Kỳ Sơn và tận mắt nhìn thấy sơn trang của người thì lúc đó mới hiểu lý do là tại sao. Một nơi mà luôn tràn ngập một loài cây lạ mà theo người hay gọi là bằng lăng tím, chỉ có yên bình và hạnh phúc.
…
- Thiên Địa vốn hữu tình, nhân gian càng hữu tình. Đã là người sao có thể thoát khỏi thất tình lục dục, đã là nhân sao trốn khỏi chữ tình. Yêu, hận, thù, ghét cũng do chữ tình. Haiz!
- Sư phụ à! Rốt cuộc người đã làm sao để có thể cứu được sư huynh vậy? Đừng nói với đệ tử người dùng cải tử hoàn đơn nha!_ Thạch Bằng ngán ngẩm ngắt lời sư phụ mình, cái câu nói đó suốt bao năm theo người học võ y đã thuộc không sai một chữ.
- Ngươi nói xem sư phụ ngươi có phải là tiên thật không mà luyện ra được cải tử hoàn đơn.
- Đương nhiên là không!
- Vậy thì đúng rồi! Ngươi còn hỏi gì nữa!
- Nản sư phụ quá! Thạch Bằng chỉ muốn hỏi người cách cứu sư huynh từ người chết thành người sống là như thế nào thôi mà!
Thạch Bằng chu chu mỏ nói, y lúc này giống y như đứa trẻ năm về trước chỉ biết chu mỏ nhõng nhẽo mỗi khi cần chuyện gì đó.
- Ta hỏi ngươi, Thiên Hàn làm sao để cứu Vân Lan sống lại.
Lục lọi lại ký ức, y nhớ lại những lời mà Kỳ Phương đã kể cho y nghe y liền đáp nhanh:
- Là dùng Ngọc Lưu linh!
- Thì ta cũng thế!
- Sư phụ có Ngọc Lưu linh nữa à?_ Đôi mắt y sáng rực lên như vừa phát hiện ra một điều lý thú.
- Ngọc Lưu linh trên đời chỉ có một, ta lấy đâu ra viên thứ hai chứ! Đúng là đầu đá không có não để suy nghĩ!
- Ui da! Thì Thạch Bằng đâu có biết, nghe người nói dùng Ngọc Lưu linh cứu sư huynh nên mới tưởng vậy! Nhưng mà Ngọc Lưu linh chẳng phải đã hóa tro bụi khi cứu Vân Lan rồi sao? Vậy lấy đâu ra viên thứ hai cho người cứu sư huynh?
- Ha! Ngươi y như sư huynh ngươi, một tên đầu đá một tên băng tảng không có óc cũng chẳng có kiến thức. Năm xưa sau khi phong ấn Ma thượng vì có kẻ tạo phản dùng cung tên ám sát Vũ Thần Anh chính Ngọc Lưu linh đã che chở cho người thoát khỏi mũi tên độc đó vì thế mà bị mẻ hết một chỗ, đó chính là lý do không thể phong ấn hoàn toàn Ma thượng. Mảnh mẻ của viên ngọc đó đã được một người nhặt về và chế tác thành mặt ngọc dây chuyền, cái đó chính là sợi dây chuyền mà Như Ngọc luôn đeo trên cổ!
- A! Đệ tử biết rồi, người dùng mảnh Ngọc Lưu linh để truyền dương khí và gọi hồn của sư huynh về, đúng không!
- Đúng thế! Cuối cùng đầu đá ngươi cũng thông minh lên rồi!
- Ý! Mà sư phụ ơi, nói vậy sư huynh hiện giờ là Lãnh Thiên Hàn đích thị hay là tên Gia Khanh kia vậy!
Cốp!
- Mới khen ngươi thông minh ngươi lại ngu ra rồi! Cái sư huynh đích thực của ngươi sau khi làm lành với mỹ nhân thì bay đi đầu thai rồi, còn đâu nữa mà ta gọi hồn!
- Hả? Nói vậy, Thạch Bằng lại phải tiếp tục nghe lệnh cái tên đồng hương đó nữa hả!
Nhìn đệ tử của mình, Đồng nhân lão tiên lắc đầu. Không phải chính hắn cũng là một kẻ xuyên qua cướp mất đệ tử của y đó luôn sao. Hỡi cao xanh ơi, cả cuộc đời Đồng Nhân ta đã làm sai điều gì mà có duy nhất hai đệ tử chân truyền cũng bị cướp mất như thế này!
~HOÀN~