Công việc mỗi buổi sáng của Vũ Hạ Thiên chính là...
" Vũ Hạ Linh. Dậy mau."
Đánh thức đứa em có trời sập cũng không chịu dậy của mình.
"..."
" Mày có tính đi học không hả?"
" Ưm..." Hạ Linh trở mình, kéo cao chăn lên, coi như không nghe.
"..." Cái con này!
Bốp!!
Bịch!!
Thiên lười thương tiếc liền đưa chân đạp một phát khiến cả Linh lẫn chăn xuống giường.
Này thì coi thường anh mày!!
Nhờ cơn đau điếng truyền vào người mà Linh tỉnh hẳn ngủ, lồm cồm bò dậy rồi xoa xoa cái mông, nhăn nhó
" Anh không biết tiếng người à? Nói là nghe rồi, lần nào cũng bạo lực "
Thiên không đôi co với Linh, thẳng thừng ra lệnh
" Cho mày phút để bò xuống nhà"
Sau đó Thiên đóng rầm cửa phòng rồi xuống nhà. Mặc kệ Linh có bao khổ sở vì có mỗi phút để không bị ốm đòn.
...
" Thiên này, Linh nó dậy rồi à?"
Bà Hạ từ nhà bếp đi ra hỏi, anh chỉ gật đầu
" Đến khổ. Con nhỏ này không biết bao giờ mới không lớn được nữa, có việc tự dậy mà cũng không làm được "
Mẹ lại bắt đầu ca bài ca "hận con gái"rồi!
" Mẹ lại nữa rồi. Có một bài mà ca như cơm bữa vậy"
Linh gài nút áo đồng phục, vác chiếc cặp to đùng lao xuống nhà. Thiên cũng thản nhiên vứt chiếc balo của mình cho Linh, vẫn lại ra lệnh
" Đi thôi "
" Ơ em vẫn chưa ăn sáng mà "
" Mày ăn xong thì xác định là đi bộ đến trường "
" Vâng, ta đi ạ" Cái đồ vô nhân tính.
Bà Hạ từ bếp đi ra từ bếp với hộp cơm trưa trên tay
" Linh, của con này"
" Vâng. Tụi con đi đây. Mẹ chào bố hộ con với nha"
" Tụi con đi trước "
" Ừ. Học ngoan nhé."
...
Hôm nay là ngày khai giảng ở trường Minh Hy. Đối với đám học sinh mới như Linh thì dĩ nhiên là hào sẽ hứng hơn bình thường rồi.
Nhưng Linh còn hào hứng hơn vì hôm nay sẽ có thông báo kết quả cuộc thi ở trường đại học của Thiên. Kết quả cuộc thi quyết định quyết định tên cầm thú này đi hay ở.
Linh khều khều áo Thiên, nói nhỏ:
" Anh Thiên này, anh có nghĩ anh hạng nhất không?"
Thiên đang chuyên chú lái xe đạp, nghe cô hỏi thì anh ngoái đầu ra sau trả lời
" Anh mày có đi du học mày cũng đừng mơ mà ngủ nướng rồi lười nhớt mỡ "
" Quan tâm anh tí mà lại bị cho là nghĩ xấu " Linh nhéo vào hông anh một cái
" Á đau. Mày có tin là bị quẳng xuống đường không? "
Linh bĩu môi.
Đồ ác độc, vô nhân tính.!!
...
Bảng danh sách lớp vừa được thầy giáo dán lên đám học sinh đã lao vào như hổ đói. Linh vừa chen vào liền bị đẩy ra, có nhón chân cỡ nào cũng không thấy được danh sách.
Ôi, thế này đúng là phải bạo lực rồi!
Linh xắn tay áo lên, đương lao vào đám đông. Một cậu con trai vừa từ trong đám đông đi ra, không cẩn thận bị xô một cái, ngã nhào về phía Linh.
Ối mẹ!!
Linh vẫn giữ cái tư thế xắn tay áo như đánh người, hoảng tới nhắm nghiền mắt lại.
........... giây, quái!! Sao lại không có cái cảm giác cả người đột ngột hôn đất mẹ nhỉ!?
Linh từ từ hé mắt ra nhìn, cậu con trai vừa nãy không ngã nhưng tay cậu ta lại đưa về phía cô một kì lạ.
Theo bản năng cô nhìn về cái tay kia. Nó đặt ở.. ng..ực..ngực...của c...cô...
" Còn muốn sờ tới khi nào nữa" Linh hét toáng lên hất tay cậu kia ra rồi ôm lấy ngực mình, mọi người không biết từ bao giờ cũng đã tạo thành một vòng tròn xem kịch vui
Cậu thanh niên kia nãy giờ cứ ngẩn ra giữ mãi cái tư thế xấu hổ này cuối cùng cũng hồi thần.
" Xin lỗi "
Kéo thật thấp chiếc mũ lưỡi trai đen, cậu ta lướt qua Linh rồi lẩm bẩm có mỗi câu.
Thật quái dị!!
Cô cũng chẳng thèm quan tâm nữa, mà vẫn khốn khổ ôm lấy ngực mình, xem bảng danh sách xong rồi cứ thế lao thẳng vào nhà vệ sinh.
"Thế quái nào bị tên đó chạm có một cái mà đứt luôn cả dây áo ngực chứ? Chắc là cái tên thú tính nào đó lại chơi khăm mình rồi "
Hạ Linh nhẹ mở cửa phòng toilet cuối, thản nhiên bước đến bồn rửa tay, cẩn thận xả nước
" Này, mày nghe nói gì không? "
" Có. Cái vụ mà Hoàng Thiên Nam sàm sỡ cô nữ sinh nào đó đúng không?"
" Mày be bé cái mồm thôi. Gì mà sàm sỡ..là con nhỏ kia tự lao vào thì có."
" Thật sao?"
" Hoàng Thiên Nam không hề cười với bất cứ ai ngay cả cha mẹ mình đấy. Tuyệt nhiên lạnh lùng như vậy làm sao có thể sáp lại gần ai được hả?"
" Vậy con nhỏ đó giờ đang ở đâu?"
Linh vừa lên tiếng, hai người nam sinh bên cạnh đã sợ xanh mặt, nhanh chóng bỏ chạy thục mạng. Cô ngước mắt nhìn lên tấm bảng treo trước cửa, tâm tình có chút phức tạp.