Giờ nghỉ giải lao
Nam quay về lớp lấy cặp sách, vì vài ngày nay cậu vừa ôn thi cuối kì vừa bồi dưỡng học sinh giỏi nên hôm nay thầy giáo đặc cách cho cậu về sớm.
Trong lớp hiện giờ chẳng có ai cả, một số thì xuống căn-tin, một số chắc đã đi tìm tài liệu ở thư viện. Nam nghĩ thế nhưng vừa bước vào lớp cậu đã giật mình.
Có một người vẫn ở đó, chăm chăm chú chú viết thứ gì đó, có vẻ là đang giải bài tập.
Nam dừng chân, nhìn cô gái đó một hồi lâu, mãi sau mới tiến tới thu dọn sách vở rồi vờ hỏi:
“Cậu đang làm bài tập à? Chăm quá nhỉ!?”
Linh nghe tiếng nói đó thì phiến tai đỏ bừng, từ sau ngày hôm đó cô không dám nhìn thẳng vào cậu ấy nhất là đôi mắt, cô sợ...., nên vẫn một mực cúi đầu, đáp:
“Tất nhiên! Mẹ tớ vừa gọi điện bảo, nếu kì thi này điểm số không nên thân sẽ bị một trận sưng mông.”
Nam phì cười, giọng điệu trêu chọc hằng ngày:
“Ồ, tôi cứ tưởng cậu nghĩ nếu được điểm cao thì tôi sẽ chịu chú ý cậu một chút chứ.”
Linh vừa nghe thấy, không biết có phải Nam đã đoán đúng hay không mà cô nàng nhảy dựng, hùng hổ ngước mặt lên. Nhưng khi vừa ngước mặt, đã thấy gương mặt người kia gần trong gang tấc.
“Cậu...” Linh tính nói gì đó lại bị câu nói bá đạo của Nam đánh phủ đầu tới đơ người:
“Tôi cho cậu một cơ hội. Nếu kì thi này tổng điểm thi của cậu có thể trên , tôi sẽ nói cho cậu biết câu trả lời rõ ràng!”
Nhìn khuôn mặt đờ đẫn ngu ngốc của người trước mặt mà khoé miệng Nam không tự chủ nhếch lên. Có âm thanh vang lên trong đầu cậu.
“Hoàng Thiên Nam, tớ có chuyện muốn nói với cậu!”
“Chuyện gì?”
“Thanh đã tới gặp tớ, nhờ tớ ngăn cản cái đuôi của cậu.”
“Cái đuôi? Đang nói Linh Vũ Hạ Linh sao?”
“Đúng! Tớ có vẻ hơi nhiều chuyện nhưng vì tốt cho các cậu nên tớ vẫn khuyên cậu nên rõ ràng một chút.”
“Tớ không rõ ràng? Tớ đã trả lời là không thể khi lần đầu gặp lại cậu ấy lúc mới về nước.”
“Cậu có thích Thanh không?”
“Đã từng!”
“Thế còn Linh?”
“Linh?... Chắc chỉ là... bạn!”
“Thật không? Nếu vậy cậu đã không ngập ngừng. Mà dù sao, xin cậu đừng làm tổn thương cô ấy vì cô ấy rất đơn thuần, vốn dĩ không hiểu tình yêu là gì, chỉ đến khi gặp cậu...mới dốc lòng như thế. Cho nên..."
“Cậu thích Linh, đúng không?”
.....
Tan học, Linh xách balo đi thẳng đến phòng tập bóng rổ, khuôn mặt phấn khích đến nỗi không che giấu được.
"Linh, đến tìm người thương đấy à?"
"Tiếc quá, hôm nay cậu ấy không tham gia tập nên cậu đến không đúng lúc rồi!"
Linh gãi đầu khó hiểu
Ơ, chẳng lẽ cậu ấy phải có ở đây cô mới được tới à?
Cô hừ mũi, rõ là cô đến vì Phác Trí Quân- anh bạn thân của cô cũng là thành viên ở đây đấy, có được không?
Linh đến gần phòng tập của đội, nhìn mọi người đang dọn dẹp chuẩn bị kéo nhau ra về.
"Ố, Vũ Hạ Linh phải không?" Một bạn nam ra trước nhìn thấy Linh đang đứng tần ngần ở cửa liền lên tiếng hỏi. Mà cái mồm cậu bạn này trông bé mà thật sự không bé như thế...Giây trước giây sau đã nhanh chóng thông báo cho toàn bộ người ở đây rồi!
" Cậu ta đến tìm ai vậy?!"
“Chắc chắn không phải tôi đâu!”
“Tôi cũng chắn chắn thế!”
Mọi người ai cũng dùng ánh mắt "gặp tai hoạ" đó mà chối đây đẩy. Khiến khoé miệng Linh co quắp.
Đám người này!!!
Cô đảo mắt một cái, dõng dạc hô lớn
"Phác Trí Quân, cậu mà không ra đây trong năm phút là ốm đòn ấy nhé!"
Phác Trí Quân vừa từ phòng chứa đồ đi ra đã bị "gọi hồn" thì mặt cắt không còn giọt máu.
Ngày ngắm gà khoả thân của cậu đến sớm vậy ư?
...
"Quân, cậu thích kem chocolate phải không? Hay là cậu muốn đổi vị, để tớ mua cho!"
"Ơ..." Quân quắn quéo cả chân tay, chuyện lúc nãy còn chưa hết sợ thì đã bị sự nhiệt tình quá thể của cô bạn mình hù thêm một trận nữa.
"Được rồi, tớ lấy kem chocolate cho cậu!"
Hai ly kem to nhanh chóng được đưa đến, Linh còn rất chu đáo đưa tận tay cậu.
Điều này càng khiến Quân phải nuốt nước miếng ực một cái, bữa ăn cuối cùng của đời người...
"Linh, cậu bị sao thế? Có phải thất tình nhiều đến nỗi não bị hỏng rồi không?”
Cô ngây ra rồi cười ngờ nghệch:
"Đâu có, tớ có làm sao đâu! Ăn đi ăn đi, kem tan ra hết rồi kia kìa!"
Quân mặc dù vẫn đinh ninh rằng Linh hôm nay nhất định là có chuyện gì đó nên mới trở nên tốt đột xuất với cậu như vậy, nhưng nếu còn không im thì ba mẹ cậu sẽ nhận không ra cậu là con của họ mất. (Sự bất lực!:])
"Quân này, cậu quen Nam từ bé đúng không?"
"...Gần như vậy. Có gì lạ sao?”
"Thế... cậu ấy thích gì nhất?"
Quân cẩn thận nhìn Linh, rồi trầm ngâm:
"Thứ thích thì rất ít mà thứ ghét thì rất nhiều.”
"Nói cụ thể!”
“Tớ không biết chính xác!”
Lisa chưng hửng:
"Chỉ thế thôi sao? Chán cậu ghê.”
“Bộ cậu tính làm gì nữa hả? Mất mặt chưa đủ sao?”
Linh khinh thường xì một cái:
“Gì chứ? Tớ đương nhiên phải làm rồi! Chỉ là tặng một món quà sinh nhật cho cậu ấy thôi mà! Mất mặt chỗ nào!”
“...” Biết ngay mà, làm gì mà tốt thế! “Nhưng lỡ Nam từ chối thì sao?”
Linh nghe vậy liền ngẫm một lát rồi đáp
“Cùng lắm thì bắt cóc lấy cậu ta, về khóc với mẹ ép gả!”
Quân tá hoả, đến cả trong miệng không có gì cũng có thể sặc được, đôi lông mày co lại ở giữa.
"Cậu cầm thú, cậu vô sỉ!"
“Gen di truyền cả thôi!” Bản lĩnh này cô học được từ anh trai “không đáng tin” của mình đó.