Linh về nhà đã trông thê thảm lạ thường.
Lục lọi tìm chìa khoá nhà lại chẳng thấy đâu.
Cánh cửa đang im ắng kia bỗng phát ra một tiếng động lớn, rồi bật tung ra, suýt chút nữa đã đâm sầm vào mặt Linh.
Cũng may là cô tránh kịp nhưng có bà mẹ đã lao đến túm tai cô con gái của mình, cả người bừng bừng lửa giận:
“Nhóc con! Ra ở riêng một cái là không thèm về thăm ông bà già này luôn đúng không?”
"A!!! Đau quá! Tại con tưởng bố mẹ đi du lịch chưa về!”
“Đừng bao biện!”
"Trời ơi bà nó, nhẹ tay thôi! Có gì từ từ nói!”
“Ông im miệng! Tôi phải đánh nó một trận nên thân! Ông không được xen vào!”
"A!!! Mẹ ơi, con sai rồi. Con sai rồi, nhẹ tay thôi, nhẹ tay thôi mẹ!!!"
Cuối cùng, trận chiến cũng qua. May mắn thay, Linh vẫn toàn mạng.
Cô mặc kệ hai người kia muốn làm gì thì làm, nhanh chóng chuồn lên phòng.
Đi ngang qua thư phòng cô bỗng nghe thấy tiếng ngái ngủ quen thuộc.
Linh dừng lại nhíu mày, tên trộm nào dám cả gan vào phòng cô.
Được lắm! Bà sẽ cho mày một trận nhớ đời!!
Linh cười bí hiểm, hít thở sâu một cái rồi đưa chân đá tung cánh cửa khép hờ kia:
“Yaaaa!!!!! Tên trộm kia, mi nhất định phải bị trừng phạt!!!!"
Sau đó, bên trong chỉ còn vọng ra tiếng kêu la thất thanh, cả tiếng mắng người...vô cùng cảm động
"Trời ơi dừng lại đi, dừng lại...." Phác Trí Quân khóc ra nước mắt quỳ xuống van nài Linh vô cùng “khẩn khoảng”.
“Cậu dám tự tiện xông phòng làm việc của tớ. Tới để ăn cắp tài liệu hay gì?”
“Không!! Không! Tớ chỉ muốn uống vài ly rượu thôi.”
“À há! Kiểu gì cũng hoá phường ăn cắp!”
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. Có gì từ từ nói, cậu làm vậy được gì chứ?"
“Được gì à? Hả giận chứ sao?”
“Đau...."
Thế là Linh không thương tình tẩn cho Quân một trận....
“Này, cậu về hồi nào thế?”
“Hôm nay!”
Trí Quân vừa cười vừa nói, điệu bộ khoác tay lên thành ghế đầy vẻ sảng khoái.
Linh liền nhíu mày nhìn anh một cái rồi lại quay ra tiếp tục ngắm nghía say mê không rời mắt chậu xương rồng của mình, lâu lâu lại đưa ngón tay ra chọt vào mấy mũi gai nhọn hoắc.
“Chuyện Hoàng Thiên Nam trở về cậu có biết không?” Cuối cùng Linh không thể kìm nén tiếng thở dài, vẻ uể oải càng khắc sâu hơn trên gương mặt trắng bệch doạ người, cô lí nhí hỏi.
Vừa nghe được câu hỏi này, Quân không thể không mở lớn tròng mắt:
“Cái...gì??? Chả phải cậu ấy.. bảo tháng sau mới về cơ mà!”
Linh lại yên lặng ngồi một chỗ, trầm mặc không nói gì.
“Này, cậu định trốn tránh đến bao giờ?”
“Không biết!”
“Haizz! Thật là.. các cậu đều biết rõ đó là hiểu lầm thì vì sao không chịu ngồi lại mà giải thích với nhau cơ chứ? Hai cậu cứ ương ngạnh như vậy, sợ là... đến cuối cùng lại không kịp hối tiếc. Cái gì nên trân trọng thì hãy trân trọng!"
Linh chẳng nói gì chỉ thất thiểu nhìn anh bạn mình đang thưởng thức rượu...
Cô đã từng nghĩ mình sẽ cố gắng quên anh, nhưng lại không cách nào quên được. Anh trở về rồi! Chỗ này... đau lắm! Ngón tay cô run run chạm vào lồng ngực trái. Căn bản là vẫn còn yêu...
“Vũ Hạ Linh! Vì sao mấy hôm nay cậu không về nhà?”
“Chả phải đã nói rồi sao? Tôi với Nghi phải hoàn thành dự án của câu lạc bộ mĩ thuật nên để thuận tiện tôi sẽ ở nhà cậu ấy một thời gian.”
“Thế à? Vậy sao cậu lại tránh mặt tôi? Ngay cả khi trong lớp.. tôi gọi, cậu cũng vờ đi!”
“Có... có sao?”
“Ừm!! Có! Cuối tuần này bố mẹ cậu về?”
“Đúng vậy, cho nên buổi hẹn với cậu...”
“Không sao! Dời xuống chiều tối, tầm hoặc giờ gì đó!”
“Ơ...”
“Đừng đến trễ!”
Chính vì cái xoa đầu ngay lúc ấy của anh mà Linh đã cảm thấy vô cùng hối hận.
Cô lúc đấy có thể ác độc một chút thì hay biết mấy?
Cô đáng lẽ nên huỷ buổi hẹn đó mới đúng!
Nếu vậy thì ngày hôm đó cô sẽ không phải đứng bên kia đường dưới làn tuyết trắng xoá...
Nhìn anh cùng Lý Kim Thanh... rồi bật khóc nức nở, vô lực đến lạnh lẽo...
Mãi sau đó, cô mới biết được câu chuyện vốn dĩ rất đẹp giữa hai người họ...
Ba năm trước, cô mới biết cái gọi là chân tướng của sự hiểu lầm mà Phác Trí Quân vẫn hay nói dạo gần...
Cuộc điện thoại từ một nơi rất xa - nước Pháp xinh đẹp, của cô gái có đôi mắt màu trời bao la:
“It's been a long time!”