Có tình yêu vào là cuộc đời bắt đầu phơi phới, phơi phới đến mức tưởng bị ấm đầu, đang ngồi đực mặt ngẩn ngơ nhận được tin nhắn của tình yêu cái là cười như con bệnh.- Bà kia! Trật tự em ôn thi!
Thảo cáu đưa ánh mắt " yêu thương" hình viên đạn về phía cô, gắt.
- Láo! Dám to tiếng với trẫm. Thôi không sao hôm nay trẫm đag vui tha cho ngươi!- cô cười cười rồi nằm vắt chân nhắn tin tiếp.
- Khùng!
Màn đêm buông xuống với những tin nhắn tình cảm ngọt ngào với chàng. Đến mãi khuya ai đó mới chịu đi ngủ sau một hồi Vũ đe dọa kiêm dọa nạt. Nhưng ngủ làm sao được khi nghĩ về chàng thao con mẹ thức chằn chọc cả đêm.
.....
Bắt đầu một ngày làm việc mới, Thảo dậy từ sớm để đi thi tiện thể gọi con heo lười kia dậy đi làm .
- Chị Hy! Dậy!
- Im cho trẫm ngủ. Ứ ừ!
- Dâyyyỵy....
- Thui mà mẹ cho con ngủ tí nữa đi.... - con heo rúc rúc ngủ tiếp.
- Bà ý nghĩ mình là mẹ bà ý mới sợ. Thế thì đừng trách lão nương...
p sau...
- bong bong.... Binh binh... Cháy.....
- Cháy .... Cháy....- có con heo bật dậy bay vào nhà vệ sinh múc nước tính dập lửa.
- Haha.. .
Còn ai kia ngồi vắt vẻo ăn cơm rang , cười sặc cơm qua mũi.
- THAOOỎO....
Con heo biết mình bị lừa đầu bốc khói quay sang lườm cái kẻ chủ mưu, ánh mắt hình viên đạn bắn thủng đối phương tới nơi.
- Tha em.... Sắp muộn rồi kìa. Chị không tính đi làm à?
Sau s đơ thì cô cũng tỉnh, nhìn đồng hồ rồi nhìn lại lần nữa để chắc mình không nhìn nhầm.
- Á! h.
Vắt chân lên cổ đi vscn chuẩn bị đi làm, đi muộn kiểu gì cũng bị lão xếp trừ lương với kiếm cớ hành hạ. Xong xuôi ra thấy bé Thảo vẫn chưa đi.
- Thảo em! Hôm nay thứ mấy?
- Bị ấm đầu à? Thứ mà cũng quên! Nay thứ rồi bà cố... Khóa cửa đi em đi trước.
Xong con bé té luôn, ở lại kiểu gì cũng phải khóa cửa. Đến là bó tay với hai đứa này có mỗi việc khóa cửa mà cũng ganh nhau.
- Yeye.. cố lên! ngày nữa là cuối tuần...
Cô vẫn luôn luôn lạc quan như thế, không bao giờ luyến tiếc vì hôm nay là ngày đầu tuần mà tiếc buổi nghỉ đã qua. Đôi khi con người phải tự an ủi tiến về phía trước chứ đừng hối tiếc những gì đã qua, có như thế cuộc sống mới nhiều màu sắc và không nhàm chán.
.......
Tập đoàn Hoàn Cầu...
Hôm nay cô không trang điểm, chỉ kịp tô chút son cho đỡ giống xác chết. Đeo thêm cặp kính cận, tóc hơi xõa loăn xoăn tự nhiên, mặc bộ đồ công sở khoe đường cong khá hoàn hảo nhưng già hơn độ tuổi.
Đang lúi húi chờ thang máy mọi người chen lấn xô đẩy khiến cô bị đẩy lùi ra sau, nhìn điện thoại...
- h... Không ổn.
Cô quyết định chạy thang bộ mục tiêu tầng . Nghĩ thôi đã muốn ngất rồi nói gì là làm. Vậy mà cô đã làm cái điều hết sức điên rồ, xác guốc chạy.
...
....
...
...
....
...
...
...
- Ôi mẹ ơi! Sao trong nhà nhiều sao thế?
Cô ngồi bệt luôn xuống bậc cầu thang, than thở , thở không ra hơi, muốn nhấc chân nhưng nó không nghe theo sự điều khiển của cô nữa rồi.
- Sao cái công ty này nhiều tầng vậy làm chi không biết, huhu. Mà sao cái tên quái đản kia không làm văn phòng ở tầng đi còn đòi lao lên tầng cao nhất làm chi? Đúng là quái thai, tôi trù anh chết bờ chết bui .... Tên tàn ác biến thái...
- E hèm!
Cô mải chửi mà không để ý có một bóng người đag đi xuống từ tầng . Không quay lại nhìn thì thôi quay lại nhìn khiến cô tí xỉu... Đúng là oan gia. Sau này anh chết đốt hương muỗi à không giáy vệ sinh cũng lên.
- Xếp...
Cô mắt chữ O mồm chữ A nhìn anh ...
- Tôi tưởng cô mệt định đặc quyền cho cô đi thang nhờ, nhưng bây giờ xem ra vẫn chửi tôi được thì còn khỏe lắm. Trừ lương chuyên cần. p nữa lên phòng tôi viết bản kiểm điểm.
- Anh ... Anh bức người... Quá đáng...
Cô dậm chân tại chỗ tức không làm gì được.
Còn anh thì vui sướng vì chỉnh được cô nhưng vẫn phải làm mặt lạnh đi vào thang máy lên tầng. Trước khi thang máy đóng vào còn không quên nháy mắt vãy tay với cô khiến cho cô tức càng thêm tức.
.......
Một ngày dài làm việc mệt mỏi tối về được tình yêu gọi điện an ủi là lại cười phơi phới.
- Em ra ngoài với anh, được chứ?
- Ừm! Em sợ muộn rồi...
- Anh buồn! Anh muốn ôm vk...
- Vậy anh qua đón em nhé. Em thay đồ đã.
Cô đồng ý, chỉ cần anh buồn cô sẽ bên anh.
Chỉ phút sau anh đã chờ dưới nhà. Cô khoác thêm chiếc áo mỏng rồi đi cổng. Anh chở cô đi lòng vòng rồi dừng lại bên bờ hồ Tây.
- Anh sao thế?
- Em có yêu anh không?- anh không trả lời câu hỏi của cô mà thay vào đó là câu hỏi lại, anh vòng tay ôm cô từ phía sau, khẽ hôn vành tai khiến cô hơi nhột, có chút không quen.
- Đừng mà! Sao anh hỏi thế? Em lúc nào chẳng yêu anh.
- Đêm nay ở bên anh nhé? - anh khẽ thì thầm.
- Em...
- Anh yêu em!
Anh ôm cô chặt hơn chút. Sau đó lên xe tiếp tục đi. Cô nhìn đường lạ hoắc, không biết đây là đâu.
- Yên tâm có anh ở đây. - anh cầm tay cô chấn an.
- Em sợ!
- Không phải sợ.
Anh cho xe táp vào một khách sạn sao sang trọng, cả người cô đột nhiên căng thẳng, chân tay không biết phải làm gì nữa. Anh nắm tay cô dắt đi... Cô như bị thôi miên theo sau anh tới quầy thu ngân rồi vào thang máy lên phòng, khi cánh cửa phòng đóng cái Rầm cô mới bừng tỉnh.
Một đôi tay vòng qua ôm lấy eo cô, đầu rúc vào cổ cô chêu chọc khiến cô bừng tỉnh. Muốn vùng ra nhưng vòng tay kia siết chặt hơn.
- Anh yêu em! Đừng sợ...
- Nhưng em sợ...
Chưa để cô nói hết câu Vũ đã áp môi mình lên ngăn chặn cô nói tiếp. Nụ hôn thô bạo chứ không dịu dàng kiên nhẫn như trước khiến cô sợ .
Cô muốn giữ đến đêm tân hôn, vì mẹ đã dặn con gái phải giữ gìn nên yêu anh năm chưa bao giờ đi quá giới hạn. Cô chẳng biết phải làm sao trong tình huống này, phản kháng, đúng rồi phải phản kháng... Cô vùng vẫy nhưng sức lực yếu đuối làm sao mà chống nổi anh.
Anh đẩy cô đến bên giường, cả người đè lên khiến cô không thở nổi. Từng lớp quần áo bị anh lột sạch, đến khi cảm giác thứ gì đó xé rách ... Đau! Cô bừng tỉnh thì đã muộn...
Cứ như thế buông xuôi số phận...