Sự ồn ào khiến anh tỉnh giấc, vừa mở mắt ra đã thấy mami đại nhân cười cười rất gian , tay xoay xoay con iphone. Anh theo thói quen định vươn vai dịu mắt thì thấy tay nặng nặng , nhìn sang cạnh, khuôn mặt kề ngay sát.- Hai đứa được đấy!- mẹ anh cười cười nói nhỏ.
- Con bé sao rồi?- mẹ cô đặt cái làn hoa quả ra bàn , quay sang nhìn.
Anh cũng nhẹ nhàng nâng đầu cô rút tay ra cho cô ngủ tiếp. Bước xuống giường vươn vai vặn mình , cánh tay trái mỏi nhừ phát ra tiếng kêu răng rắc của gân cốt.
- Này con trai! Con có làm gì con bé không thế?- mẹ anh ghé tai nói nhỏ, cười cười .
- Làm gì là làm gì? Mẹ nghĩ linh tinh quá...- Anh nhăn mặt, đưa tay che miệng ngáp một cái.
- Thế hả? Mẹ lại mong hai đứa làm gì đấy con zai ạ! Hihi...
- Mẹ ! Con có đói cũng không ăn bừa , đặc biệt là cái con quái thai chanh chua , đanh đá , xấu tính như cô ta... - anh sổ một tràng phản bác .
Còn mẹ anh đứng lui ra xa , cười cười vẫy tay tạm biệt con trai và chúc con may mắn.
" vèo ... Vuuùu... Véo... Bụp"
- Cái quái gì vậy?- anh bị vật thể lạ bay trúng đầu, u một cục đau điếng.
- Anh nói ai là quái thai? Chanh chua? Đanh đá?... Nói lại coi?- cô mắt tóe lửa nhìn anh như muốn lao ra xé xác tới nơi.
- Sao bệnh mà vẫn đanh đá thế ?- anh gắt.
- Tôi bị thương ở đầu chứ có bị thương chân tay đâu. Anh cứ liệu hồn!-cô dứ dứ nắm đấm về phía anh đầy thách thức. Hôm nay chị đây trả thù một thể nhé, ngon nhào vô, chị đây cóc sợ nhé, có giỏi nhào vô. Mẹ chị ở đây này!
Hai ánh mắt lườm nhau tóe lửa , để hai phụ huynh phải vào cuộc.
- Hy! Mới tỉnh ăn chút cháo đi không đói. Thiên, cháu cũng lại đây ăn bát đi cho nóng. Hai cái đứa này lớn rồi mà như con nít thế?-mẹ cô đành nhẹ nhàng hòa giải.
- Không thèm chấp trẻ con!hứ!- Anh tiến lại gần mẹ cô cười lấy lòng rồi phụ mẹ cô múc cháo ra bát .
Mẹ cô nấu cháo gà là món cô thích, mùi cháo thơm ngát bay khắp phòng , ngửi đã muốn ăn, cô hít hít mùi thơm rồi nhìn anh đang múc hai tô cháo.
- Mẹ với cô ăn chưa ạ?- anh hỏi, tay vẫn múc.
- Ăn rồi ăn rồi, đây là nấu cho hai đứa .
- Anh kia! Bát có cánh gà của tôi. Anh ăn miếng khác đi.- cô thấy anh múc cháo rồi tự động bê một bát chuẩn bị ăn.
- Ơ hay. Tôi lấy trước, nó là của tôi. Cô ăn bát kia đi.- anh múc một thìa cháo chuẩn bị chén.
- Dừng lại. Cánh gà của tôi...
- Của tôi...
- Của tôi. . .
- Tôi...
..... Cãi nhau một hồi khiến cái phòng muốn nổ tung, người ta bảo hai người đàn bà và một con vịt thành cái chợ, giờ trong trường hộ này anh và cô với tô cháo gà.. ...
- Dừng! Có vậy thôi mà hai đứa cũng cãi nhau ... - Mẹ anh cốc đầu anh một cái. Rồi lấy lại bát cháo từ tay anh.
- Mẹ...
- Lớn đầu rồi. Đàn ông phải nhường nhin phụ nữ chứ... Mẹ dậy mày thế à?
- Cô ta mà là phụ nữ á?-anh cũng không chịu nhịn.
- Anh nói gì?- cô nổi máu điên định bay xuống đánh nhau với anh .
- Thôi con! Chấp gì thằng này. Ăn cháo cho mau khỏe... - mẹ anh nhẹ nhàng đưa cô bát cháo rồi quay lại lườm con trai.
Cô đón bát cháo ăn ngon lành nhìn anh đắc thắng. Anh ấm ức đành ăn bát kia. " Mẹ ơi. Rốt cuộc mẹ là mẹ con hay mẹ cô ta?"
...........
Cô tuy tỉnh nhưng vẫn phải nằm viện để theo dõi. Những ngày trong viện thực nhàm chán với người hiếu động như cô, may mà có anh ngày nào cũng vào cãi nhau cùng cô, cũng đỡ chán.
- Ê ! Con lợn!
- Anh gọi ai con lợn ?- lườm lườm.
- Thế trong phòng còn người khác à?- anh hỏi lại.
- Anh chết với tôi...
Đại chiến lại bắt đầu. Đang đại chiến thì cánh cửa mở ra, ... Cô y tá chưa kịp lên tiếng thì một cái gối bay tới, chưa kịp tránh đã hôn một cái rõ kêu vào mặt.
- Aaaáa...
-Aaaaáa...
Hai tiếng kêu á của hai người khiến hai nhân vật chính quay ngừng chiến quay ra nhìn. Vâng ! Chúng tôi xin trực tiếp lại tình hình hiện tại của cơn bão, à nhầm hiện trường tai nạn không cố ý. Do chiếc gối đập vào mặt cô y tá khiến cô y tá té ngửa ra đằng sau, đứng lúc đấy có cặp vợ chồng đi qua, không kịp tránh bị cô y tá ngã đụng phải chị vợ, ngã lăn ra đất. Mà lưu ý là chị vợ anh kia đang vác bụng bầu tháng? Máu chảy thành sông. Thảm cảnh thảm cảnh.
- Linh! Em có làm sao không? Tỉnh dậy đi Linh?
" giọng nói quen quen!"
Cô đẩy anh ra ngoái đầu nhìn ra ngoài, hình bóng ấy, dáng người ấy, khuôn mặt ấy...là Vũ- người mà cô từng yêu đến điên dại.
Anh đang ngồi lay lay gọi cô gái bất tỉnh trên đất. Cô gái kia, chẳng phải là cô gái mà anh nói là chị họ sao? Đó chẳng phải là cô gái anh chọn , anh chia tay cô vì cô ta ... Số phận chớ chêu, không ngờ có ngày cô gặp lại anh, trong cảnh này.
- Anh bình tĩnh, tôi xin lỗi, tôi sẽ gọi bác sĩ... - cô y tá vừa nãy rối rít xin lỗi , mặt mũi đã muốn tái mét .
- Xin lỗi mà được à? Cô ấy mà có mệnh hệ gì, con tôi làm sao cô đền nổi không?- Vũ hét . Lúc này mọi người quay lại nhìn, bác sĩ cũng đang đi tới.
- Tôi. ..
- Lỗi do chúng tôi, cô ấy cũng là nạn nhân thôi. ... Tôi xin lỗi.- Anh ra xem tình hình, cô cũng theo sau.
- Các người... - Vũ đang định gắt thì ngẩng lên nhìn thấy cô. Sao cô lại ở đây? Đầu cô bị làm sao mà băng kín vậy? Mải nhìn cô quên cả Linh đang ngất sỉu.
- Là em à?- Vũ lên tiếng.
- Anh là ai?- cô hỏi lại bằng giọng lạnh lùng .
- Em không nhớ anh sao]? - Vũ có chút xót xa .
- Anh là ai mà tôi phải nhớ]?- cô đáp lại dửng dưng.
- Em . .... Bị gì thế?
Thiên Tề nhìn cô sau đó nhìn Vũ đoán ra chút gì đó không đúng ở đây . Chẳng có lẽ người đàn ông kia là người yêu cũ của cô, người khiến cô khóc ...
- Làm ơn tránh ra để tôi kiểm tra cho cô ấy.- Bác sĩ xua mọi người ra , bắt đầu xem xét tình hình bệnh nhân.
- Cô ấy có sao không ? Bác sĩ?- Lúc này Vũ mới nhớ Linh vẫn đang trong cơn nguy hiểm .
- Không sao chỉ hoảng hốt , động thai chút thôi. Mang cô ấy vào phòng bệnh bên này đi.- bác sĩ căn dặn.
Vũ bế Linh đi theo y tá . Mọi người cũng tản ra, cô và anh cũng thở phào nhẹ nhõm rồi vào phòng, khép cửa lại.
- Sao cô nói không quen hắn?
- Không phải việc của anh.
Cô run rẩy không mạnh mẽ nổi nữa, nước mắt đã rưng rưng muốn chào ra nơi khóe mi. Không hiểu nổi bản thân nữa. Lúc trước đã nói phải mạnh mẽ nhưng gặp lại Vũ cô vẫn run, vẫn đau, vẫn nhói.