Cô chỉ vừa mới đặt chân xuống đất, trọng tâm liền không vững, suýt chút nữa là ngã nhào về phía trước, may thay cô gái kia thao tác nhanh nhẹn, kịp thời đưa tay đỡ lấy.“Em vẫn chưa khoẻ hoàn toàn không thể cứ như vậy mà rời đi, hay để chị gọi người thân của em đến đón nhé?”Hai tiếng “Người thân” nghe sao thật đơn giản, nhưng nó lại khiến Tiểu Vy lặng người đi mất vài giây.
Cô gái kia vì không chú ý nên đã không nhìn thấy biểu tình sinh động thoáng chốc thay đổi trên gương mặt cô.“Không sao đâu, em có thể tự đi được, đã làm phiền chị nhiều rồi!” Tiểu Vy cố tình lảng tránh câu hỏi, Miễn cưỡng trả lời qua loa vài câu.“Em cứ ngồi xuống đó đã, nếu muốn đi thì cũng nên đợi trời sáng rồi hãng đi, còn nếu em muốn đi ngay bây giờ thì để chị thông báo cho người nhà em một tiếng!” Cô gái kia có ý tốt, đỡ Tiểu Vy ngồi xuống giường miệng không ngừng khuyên nhủ.“Em không....có người thân!” Tiểu Vy khẽ cúi đầu trả lời, hay bàn tay nắm chặt lấy vạt áo, thoạt nhìn cũng đủ hiểu cô đã phải đấu tranh tư tưởng đến nhường nào mới dám nói ra điều này trước một người xa lạ.Cô gái kia nghe vậy cũng cảm thấy tò mò về thân thế của cô.
Cô ta chậm dãi kéo ghế ngồi xuống, đối diện với Tiểu Vy.“Em bỏ nhà đi sao?” Cô gái còn cho rằng chắc hẳn vì cô giận rỗi gia đình nên mới bỏ nhà lưu lạc đến chỗ này, đây cũng chẳng phải là trường hợp hiếm gặp ở tuổi vị thành niên có suy nghĩ nổi loạn.Tiểu Vy chầm chậm lắc đầu phủ nhận, nâng mi mắt nhìn người con gái đang ngồi trước mặt, tuy chỉ mới gặp lần đầu, nhưng cảm thấy con người này rất đáng để bản thân tin tưởng.
Vì vậy cô đã hạ quyết tâm nói ra hoàn cảnh của mình, và dĩ nhiên là không phải toàn bộ, cô vẫn âm thầm dấu kín một số bí mật chẳng thể nói bằng lời.Nghe xong câu chuyện của Tiểu Vy, cô gái kia chỉ biết im lặng, bày ra bộ mặt trầm ngâm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cô ta cảm thấy Tiểu Vy thật đáng thương, chỉ trong nháy mắt đã mất hết người thân yêu bên cạnh, tội nghiệp hơn là bản thân chẳng còn nơi nào để có thể nương nhờ.“Chị không cần suy nghĩ quá nhiều về chuyện của em đâu, em kể ra không phải là để mong muốn tìm sự thương hại, chỉ là chị đã cứu em một mạng nên em nghĩ rằng chị cũng cần được biết thân thế của người mà mình đã cứu!” Tiểu Vy cười như không cười, cô biết người con gái kia chắc hẳn đang rất khó có thể hình dung về cuộc sống trước đây của cô, thế nên đã chủ động lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.“Bây giờ em không còn nơi nào để đi sao?” Lúc này đây cô gái mới chịu lên tiếng hỏi.“Có lẽ là vậy....nhưng mà chị yên tâm đi, cái mạng này của em lớn lắm, lưu lạc bên ngoài không dễ chết đâu!” Tiểu Vy phà lên cười, phút chốc biểu cảm liền thay đổi, thật khó tin khi cách đây chỉ vài phút cô còn đang mang bộ mặt u uất, nặng nề.“Như vậy sao mà được, em là phận nữ tay không tấc sắt, sao có thể tuỳ tiện lưu lạc bên ngoài.
Hay là em ở lại đây với chị?”Trong giây lát, Tiểu Vy nhất thời chưa kịp thích ứng trước lời mời đường đột này, thậm trí cô còn cho rằng bản thân hồ đồ nên nghe lầm, phải mất vài giây sau mới có thể trả lời:“Nhưng mà....em với chị mới chỉ gặp mặt lần đầu tiên, chị thật sự tin tưởng em đến vậy sao?”“Thật ra chị cũng có hoàn cảng gần giống như em vậy, mẹ bỏ đi khi chị vừa mới chào đời không lâu, ba chị sau đó cũng đưa chị cho bà nội nuôi để chạy theo tiếng gọi của nhân tình.
Từ nhỏ đến lớn, chị chưa từng biết thế nào là dòng sữa ngọt lành của mẹ và sự ấm áp từ ba.
Đến khi hiểu chuyện hơn một chút, chị lại nghĩ thật tốt biết bao nếu như chưa từng được sinh ra trên đời này!”Thanh âm phút chốc nghẹn lại nơi cổ họng, Tiểu Vy nhìn người con gái bằng ánh mắt thương cảm, hai con người xa lạ, nhưng cùng chung một số phận đơn độc, nên rất dễ đồng cảm với đối phương.“Nếu như chị đã cho phép thì em sẽ tạm thời ở lại, và bắt đầu từ mai em sẽ phụ chị làm việc nhà!”“Nếu được vậy thì tốt quá! À mà chị quên chưa giới thiệu, chị tên Tuệ Mẫn, còn em?”“Chị cứ gọi em là Tiểu Vy được rồi!” Tiểu Vy bỗng nở nụ cười nhẹ, dường như sau bao nhiêu biến cố, ông trời vẫn còn dành chút ưu ái đối với cô.Kể từ ngày hôm đó, cuộc sống của Tiểu Vy dường như bắt đầu bước sang một trang mới.
Tuệ Mẫn đối sử với cô rất tốt, có lẽ ngoài mẹ và Thanh Tùng ra thì Tuệ Mẫn chính là người quan tâm cô giống cái cách một người chị cả nuông chiều em gái.
Tuy khoảng thời gian sống chung với nhau chưa đủ gọi là dài, nhưng Tiểu Vy cũng đã tìm thấy niềm vui mà bản thân đánh mất từ lâu.Cuộc sống ban ngày yên ả là vậy, nhưng mỗi đêm cô vẫn tỉnh giấc khi bị những cơn ác mộng đáng sợ đeo bám mãi không buông, lúc thì tái hiện lại hình ảnh mẹ bị ba dượng gián tiếp hại chết, lúc thì là hình ảnh gã ba dượng hiện hồn về đòi mạng, ngay đến viễn cảnh hiện trường vụ án từng xảy ra cũng từng xuất hiện trong mơ như một cuốn phim được tua lại nhiều lần.Ban đầu Tiểu Vy còn cảm thấy trong lòng bất an không yên, nhưng rồi tình trạng như vậy cứ không ngừng tiếp diễn trong khoảng thời gian dài, dần dần cô cũng đã tập làm quen với nó.Cho đến một ngày, Tuệ Mẫn nói rằng chị ấy sẽ chuyển đến một thành phố khác để thuận tiện cho công việc sắp tới của mình, còn về phần cô, vẫn sẽ tiếp tục ở lại ngôi nhà cho thuê này.Ban đầu khi nghe thấy quyết định của Tuệ Mẫn, Tiểu Vy trong lòng có chút không vui, vì dù sao cô đã quen có sự hiện diện của chị ấy trong ngôi nhà này, nếu Tuệ Mẫn rời đi thì có lẽ cô sẽ phải quay trở lại cuộc sống tẻ nhạt trước đây.Nghe Tuệ Mẫn kể về công việc mà mình sắp được làm, đôi mắt chợt bừng sáng chứa đựng sự hạnh phúc, đó là ước mơ từ thuở nhỏ của chị ấy, tuy rằng có vài phần không nỡ nhưng Tiểu Vy vẫn nở nụ cười chúc chị ấy lên đường thuận lợiBởi đó là ước mơ, là hy vọng, Tuệ Mẫn đã phải nỗ lực thật nhiều mới có thể đạt được.
Còn cô, một kẻ không có mơ ước, không có hoài bão, mỗi ngày trôi qua đều sống như cái xác vô hồn, vậy cho nên cô không thể nào tự biến bản thân trở thành vật cản đường khiến Tuệ Mẫn cũng giống như mình.Trước khi đi, Tuệ Mẫn có ghi lại địa chị cũng như số điện thoại và đưa cho cô, còn không quên dặn dò sau này nếu có việc gì cần giúp đỡ thì hãy đến đây tìm gặp chị ấy.Nhìn mảnh giấy trên tay, Tiểu Vy xúc động không nói thành lời, chỉ biết ôm chầm lấy Tuệ Mẫn thay thế cho lời tạm biệt, nhưng điều cô không thể ngờ đến chính là mảnh giấy mà mình đang cầm lại là tiền đề của mọi rắc rối sau này.——————————Dòng hồi tưởng kết thúc, Tiểu Vy lẳng lặng đưa mắt nhìn ra bên ngoài qua khung cửa sổ, chuyện đó đã xảy ra vào nhiều năm về trước, nhưng cô vẫn cứ ngỡ rằng nó mới chỉ diễn ra vào ngày hôm qua.“Tiểu Vy!” Giọng nói trầm ấm bên ngoài cửa cất lên, kèm theo đó là tiếng gõ cửa nhịp nhàng.Tiểu Vy di chuyển tầm mắt về phía cửa phòng, cô ngồi thu mình vào một góc và không hề có ý định sẽ lên tiếng trả lời.“Cậu ngủ rồi sao?” Chẳng nghe thấy lời hồi đáp, giọng nói kia vẫn kiên trì tiếp tục hỏi.Cô rũ mi mắt nhìn xuống tấm niệm trắng, nhất mực không hé miệng nói nửa lời, vờ như bản thân đã ngủ say từ lâu.“Nếu cậu đã ngủ rồi thì mình sẽ để thức ăn ở đây nhé!” Thanh Tùng cho rằng vì cô muốn tránh mặt nên mới không chịu ra khỏi phòng.Anh nhẹ nhàng đặt khay thức ăn vẫn còn nghi ngút khói trước của phòng và quay lưng bỏ đi.Lắng nghe bên ngoài không còn thấy động tĩnh gì, Tiểu Vy dần thả lỏng tâm trạng, chầm chậm ngả lưng xuống chiếc giường đầy tiện nghi.
Mi mắt nặng trĩu từ từ khép lại, dần chìm vào giấc ngủ say.Thời gian thấm thoát trôi qua, chẳng mấy chốc trời đã chuyển về khuya, lần đầu tiên mà Tiểu Vy tỉnh giấc là vào lúc đồng hồ vừa điểm giờ, vì bị cơn khát dày vò nên dù cho rất không tình nguyện nhưng cô vẫn phải miễn cưỡng rời khỏi giường để đi lấy nước uống.Cánh cửa phòng vừa được cô mở ra thì đã vô tình phát hiện khay thức được đặt trước cửa, Tiểu Vy không nghĩ nhiều bèn nhấc khay thức ăn lên nhìn tổng quan một lượt, những món ăn vẫn còn đủ độ ấm, chắc hẳn đã được hâm lại liên tục.Vì sợ cô sẽ đói bụng nên Thanh Tùng tiêu tốn không ít thời gian vào việc này, quả nhiên là có lòng.Tiểu Vy mang theo khay thức ăn ra bên ngoài phòng khách, điều bất ngờ là tuy thời gian chẳng còn sớm nhưng Thanh Tùng vẫn kiên nhẫn nán lại đây trong tình trạng nằm ngủ co ro trên chiếc ghế sofa nhỏ hẹp, trông vừa tội nghiệp cũng vừa buồn cười.Tiểu Vy lắc đầu cười khổ khi nhìn thấy viễn cảnh có một không hai này, cô mang khay thức ăn đặt lên bàn, xong nhanh chóng trở về phòng, một lát sau thì quay lại với chiếc mền lớn trên tay.Tiểu Vy bước từng bước chậm dãi lại gần chiếc sofa, cô đứng nhìn anh một lúc lâu.“Làm ơn đừng đối tốt với tôi có được không?” Cô nhỏ giọng đủ để cho bản thân nghe thấy, vừa dứt câu liền lấy chiếc mền chuẩn bị sẵn đắp cho anh.“Cảm ơn cậu...vì tất cả!” Tiểu Vy nói rồi lập tức quay ngược trở về phòng ngủ của mình. giờ sáng, không gian đang vô cùng tĩnh lặng, đột nhiên Tiểu Vy bị đánh thức bởi một âm thanh vô cùng chấn động, xuất phát từ bên ngoài phòng khách.Thoạt đầu cô không mấy bận tâm đến, chỉ khi nghe thấy tiếng mở cửa rất lớn thì bản thân mới khẩn trương ngồi bật dậy theo quán tính.“Thanh Tùng? Là cậu sao?” Tiểu Vy còn nghĩ rằng Thanh Tùng chính là người gây ra hàng loạt tiếng động đó, bởi chỉ có anh là đang ở bên ngoài, nhưng khi cất giọng hỏi thì lại không thấy có bất kỳ ai trả lời..