Lúc Kỳ Quyên gọi điện thoại, Vệ Nam đang nằm trên giường.
Nói theo cách của Vệ Nam có nghĩa là “Tôi đang nằm ưỡn xác trên tấm phản giường”.
Đó là thời điểm ngủ ngon giấc nhất vào buổi sáng, Vệ Nam ngáp một cái rồi uể oái với tay lên chiếc tủ cạnh đầu giường lấy điện thoại, trả lời với giọng điệu như sắp hết hơi: “Alô… “
“Mày ốm nặng sắp đi à?” Kỳ Quyên nói.
Vệ Nam bỗng lấy lại tinh thần, lườm một cái rồi nói: “Xin chị, mới sáng sớm ra đã độc mồm độc miệng. Tìm tao có việc gì?”
“Tao cho mày nửa tiếng chuẩn bị. Tao lái cái xe tồi tàn của mẹ tao đi đón mày”.
“Làm gì?”
“Còn làm gì nữa, tao và Tiêu Tinh mời mày ăn cơm”.
Kỳ Quyên và Tiêu Tinh là chị em tốt của Vệ Nam, học cùng trường từ cấp hai đến đại học. Cả ba đều thích đọc tiểu thuyết trên mạng, có thời gian rảnh rỗi cùng trò chuyện với nhau về những điều tâm đắc, cùng nhau hợp sức chơi game online. Tình cảm thân thiết hơn chị em ruột. Hai người họ đã mời ăn cơm, Vệ Nam cũng phải nể mặt. Cô nghiến răng chui ra khỏi chăn.
Vệ Nam bước lững thững vào nhà vệ sinh đánh răng. Vừa bước vào cửa đã thấy Lục Song đang sửa sang đầu tóc. Nhìn thấy Vệ Nam, anh ta cười và nói: “Chào buổi sáng”.
“Vâng… Chào buổi sáng”.
Anh ta dậy sớm thật. Đúng là người sinh hoạt điều độ.
Vệ Nam bước vào phòng, đứng cạnh anh ta. Nhìn hình ảnh Lục Song cởi trần và mình mặc quần áo ngủ trong gương, Vệ Nam bỗng cảm thấy cảnh tượng đó thật kỳ quặc. Đột nhiên có cảm giác giống như cặp vợ chồng trẻ buổi sáng thức dậy cùng vào phòng vệ sinh đánh răng. Bị ý nghĩ mơ hồ ấy hù dọa, Vệ Nam bỗng thấy người mình đông cứng lại, rùng cả mình.
Lục Song lạnh lùng nói: “Rùng mình cái gì? Lên cơn động kinh à?”
“… ..” Câu nói ấy khiến Vệ Nam “xúc động nghẹn ngào” không nói lên lời. Im lặng một lúc lâu, cô ngẩng đầu lên rồi mỉm cười: “Anh biết thế nào là động kinh không?”
Lục Song nhún vai: “Không phải giống em à?”
Vệ Nam đặt ngón tay cái lên cằm, làm ra vẻ đang suy nghĩ rồi nghiêm túc nói: “Động kinh do nhiều nguyên nhân gây nên, phát tác nhiều lần, trong thời gian dài khiến chức năng não mất cân bằng”.
Lục Song ngơ ngác một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Anh thấy anh trai em nói thế, cứ tưởng động kinh là một bộ phận nào đó trên cơ thể run run, giống như em lúc nãy ý”. Tuy anh ta tỏ vẻ tử tế nhưng Vệ Nam biết rằng anh ta đang cố nhịn cười, nhịn đến nỗi mặt sắp biến dạng, lông mày rung rung. Vệ Nam lườm anh ta một cái, không nói câu gì, chỉ cúi đầu đánh răng.
Lục Song sửa sang đầu tóc rồi xịt thứ gì đó như nước hoa vào người.
Vệ Nam che mũi: “Xịt nhiều nước hoa như thế cũng không át được mùi hôi trên người anh đâu… ” Vì đang đánh răng nên cảm giác nói không rõ.
Lục Song quay đầu lại: “Em nói gì?”
Vệ Nam uống một hớp nước, súc sạch kem đánh răng rồi cười rất tươi: “Em hỏi là hôm nay anh có làm gì không?”
“Không”.
“Có hai người chị em mời em ăn cơm. Anh có muốn đi cùng không?”
Nếu nói là “chị em mời ăn cơm” thì người bình thường chắc chắn sẽ từ chối. Vệ Nam hỏi vậy chỉ là tỏ vẻ khách sáo, lịch sử, sau đó một mình đi chơi, bỏ mặc anh ta ở nhà. Nào ngờ Lục Song mỉm cười và nói: “Ok thôi, đi thì đi”.
Vệ Nam rất muốn tát cho mình một cái. Đúng là đồ lắm mồm, hỏi cái gì mà hỏi.
Ra đến cửa Vệ Nam mới biết trời mưa. Mưa phùn rửa trôi cái nắng nóng oi bức, hương hoa thơm ngát khiến tâm trạng con người thoải mái hẳn lên. Mùi thơm nhè nhẹ tỏa ra từ người bên cạnh khiến Vệ Nam có cảm giác hơi khó chịu.
“Đàn ông con trai mà cũng xịt nước hoa”. Vệ Nam lạnh lùng nói.
Lục Song nhếch mép rồi nói: “Nước hoa chống muỗi. Mũi của em có vấn đề à?”
Vệ Nam quay sang nhìn thì thấy mấy con muỗi vây quanh anh ta từ xa nhưng không dám lại gần. Trong mắt lũ muỗi, Lục Song đã biến thành một vị thần “có thể nhìn từ xa nhưng không được mạo muội đến gần”.
Vệ Nam nghẹn cả cổ họng, không nói được câu nào.
° ° °
Chuông điện thoại reo, Vệ Nam nghe điện thoại, tín hiệu mạng không tốt, tiếng nói rất to: “Alô, Kỳ Quyên à? Chị ơi chị nhanh lên cho em nhờ, em đợi chị cứng cả chân rồi ạ. Chị không lạc đường chứ? Hả? Đến ngay hả?”
Vừa nói dứt lời, một chiếc xe phanh kít trước mặt họ. Lái xe cúp điện thoại, mỉm cười vẫy tay về phía Vệ Nam.
- Đúng là thần tốc, bảo đến ngay là đến ngay.
Lục Song không chút khách khí, anh mở cửa sau rồi chui vào xe. Vệ Nam đành phải ngồi cùng hàng ghế sau với anh ta.
Kỳ Quyên nổ máy, cười toe toét hỏi: “Được đấy, mang cả người nhà đi theo cơ à? Mày tự giác thế là tốt”.
Vệ Nam vội giải thích: “Anh ấy là bạn của anh trai tao”.
Kỳ Quyên nghi ngờ: “Bạn của anh trai?” Ánh mắt cô như muốn hỏi: Vậy mày đưa anh ta đi cùng làm gì?
Vệ Nam chỉ biết mỉm cười gượng gạo.
Lục Song quay đầu nhìn khung cảnh bên ngoài, bỗng nhiên anh nói: “Đến nơi thì thả anh xuống. Anh muốn đi dạo phố một mình”.
“Anh không sợ lạc đường à?” Vệ Nam hỏi.
“Anh có mồm mà. Đường ở mồm mà ra”.
Vệ Nam không thèm quan tâm đến anh ta nữa.
Ban đầu trong xe bật nhạc bốc inh tai nhức óc, nhưng khi Vệ Nam lên xe, Kỳ Quyên liền tắt nhạc ngay. Trong xe rất yên tĩnh, nói đúng hơn có chút ngột ngạt.
Một lúc sau, Kỳ Quyên nói: “Nam Nam, thực ra hôm nay là họp lớp cấp ba. Không phải là tao và Tiêu Tinh mời mày ăn cơm đâu”.
Vệ Nam bỗng nhớ lại dường như hôm qua trong lúc nói chuyện điện thoại Tiêu Tinh có nhắc đến chuyện họp lớp cấp ba. Cô ngơ ngác một lúc rồi nói: “Sao mày không nói trước?”
“Nói trước thì mày có đi không?” Kỳ Quyên hỏi vặn lại, sau đó quay vô lăng, tăng tốc độ. Xe tiếp xúc với mặt đất, phát ra âm thanh inh tai.
Vệ Nam ngừng một lát rồi nói: “Tiêu Tinh cũng đi à?”
“Đi chứ. Nó đến đấy từ lâu rồi”. Kỳ Quyên có vẻ bực tức, gạt tóc trên trán rồi nói: “Buổi họp lớp hôm nay tao cũng không muốn đi. Là lớp trưởng Tô Dương đứng ra tổ chức. Cậu ta nói đây là buổi họp lớp cuối cùng. Mọi người bắt buộc phải có mặt. Chúng mình học năm thứ tư rồi. Rất nhiều người đã chuẩn bị đến nơi khác tìm việc. Nếu không tụ tập thì chắc sau này sẽ không có cơ hội gặp mặt nhau đâu”.
Nhắc đến chuyện này cả hai người đều cảm thấy buồn.
Hồi học cấp ba, không khí trong lớp rất ôn hòa. Vì đó là lớp “chất lượng cao” do nhà trường tổ chức thi tuyển chọn lựa. Bề ngoài là lớp trọng điểm bồi dưỡng nhân tài, thực chất lớp này gọi là “lớp biến thái”. Nhân tài không nhiều, quỷ sứ không ít. Người bình thường không nhiều, người xấu xa không ít.
“Lần này họp lớp toàn những đứa trong thành phố, khoảng mười đứa”. Kỳ Quyên nói tiếp.
Mấy lần họp lớp trước Vệ Nam đều không tham gia. Vì vậy lần này Kỳ Quyên mới tìm cách lừa đi.
“Hứa Chi Hằng cũng có mặt”. Bỗng nhiên Kỳ Quyên nhắc đến Hứa Chi Hằng.
“Uh”. Vệ Nam bình tĩnh gật đầu.
Kỳ Quyên liếc nhìn Lục Song ở ghế sau, thấy anh ta nhắm mắt không có phản ứng gì nên nhẹ hỏi: “Nghe nói chúng mày chia tay rồi?”
Vệ Nam bỗng ngước lên nhìn Kỳ Quyên, chỉ thấy cô ấy nháy mắt, đành phải ứng phó: “Uh, chia tay rồi”.
Kỳ Quyên cười toe toét, hai mắt sáng lên, nhìn vào cột đèn đỏ trước mặt.
“Lý do?”
“Không hợp nhau”.
“Nó nói không hợp nhau mà nghe được à, mày để cho loại rác rưởi… .”
Vệ Nam cười ngắt lời: “Là tao nói”.
“Mày?”
Vệ Nam nhún vai: “Đúng vậy. Là tao đá cậu ta chứ không phải cậu ta đá tao”.
Nói xong Vệ Nam nhìn Kỳ Quyên cười toe toét, sau đó rướn người lên trước véo má Kỳ Quyên, nói bằng giọng điệu thân mật đến sởn gai ốc: “Tiểu Quyên, đèn xanh rồi kìa, lái xe đi”.
Xe dừng trước cửa quán Karaoke nổi tiếng nhất vùng.
Lục Song đi một mình, Vệ Nam và Kỳ Quyên bước vào cửa. Trong phòng không bật đèn tuýp, hơi tối, trên trần nhà là đèn chùm nhiều màu sắc. Các màu sắc liên tục nhấp nháy, tạo ra cảnh tượng như trong mộng ảo. Lúc thì chăm hoa đua nở, lúc thì muôn loài chim hót líu lo, lúc lại tiếng sóng biển dạt dào. Chiếc cầu thang xoắn ốc có rải thảm. Vì ánh sáng lú mờ lúc ảo nhìn không rõ nên cảm giác tấm thảm rất dày. Trên tay cầm cũng treo rất nhiều đèn, nhấp nháy không ngừng.
Thật khiến người ta hoa mắt chóng mặt.
Sau khi lên tầng ba, cuối cùng cũng có ánh đèn như bình thường, dưới ánh đèn lộng lẫy là quầy tiếp tân.
Kỳ Quyên đến hỏi nhân viên lễ tân, sau đó dẫn Vệ Nam lên phòng . Trong phòng bắt đầu có người không chịu được cô đơn nên bắt đầu hát. Lớp trưởng Tô Dương lên giọng hát bài Cao nguyên Thanh Tạng, giọng hát khàn khàn cố lên cao qua micro vang xa khiến da đầu người tê dại.
“Đó chính là cao nguyên Thanh Tạng a… .” Lên đến đoạn cao nhất, bỗng nhiên dừng lại. Âm “a” vẫn còn vang vọng trong phòng, nghe rất buồn cười. Tô Dương cười rồi đặt micro xuống, chạy đến trước mặt hai cô gái: “Cuối cùng thì hai bạn cũng đến rồi. Làm chúng tớ đợi dài cả cổ. Nhìn này, sắp biến thành cổ thiên nga rồi”.
Kỳ Quyên gật đầu, ngồi xuống cạnh Tiêu Tinh. Vệ Nam cũng theo sau.
Tô Dương bật đèn, căn phòng sáng sủa hẳn lên. Lúc ấy Vệ Nam mới nhìn rõ mọi thứ trong phòng.
Đúng là bi thảm, bi thảm.
Hứa Chi Hằng đang ngồi đối diện với Vệ Nam, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt vô cảm nghe cô gái ngồi cạnh nói chuyện.
Cô gái ấy là Tô Mẫn Mẫn.
Bên cạnh Tô Mẫn Mẫn là một đôi nam nữ, yêu nhau từ hồi học cấp ba, đến lúc tốt nghiệp thì chia tay, hận nhau, chuyển bạn thành thù.
Không khí rất không tự nhiên, chẳng trách Tô Dương hát đáng sợ như vậy mà không ai quan tâm.
Gian phòng tràn ngập trong sự oán hận, thật đáng sợ.
Vừa nhìn thấy Vệ Nam, Tô Mẫn Mẫn mỉm cười lại gần: “Nam Nam, nhớ cậu quá… ” Nói xong liền ôm Vệ Nam.
Vệ Nam mỉm cười vỗ vai cô ta và nói: “Mẫn Mẫn à, mình cũng nhớ cậu”.
Năm học lớp , để tránh tình trạng yêu sớm, cô giáo đổi lại chỗ ngồi, con trai ngồi cạnh con trai, con gái ngồi cạnh con gái. Vệ Nam và Tô Mẫn Mẫn ngồi cùng nhau.
Tô Mẫn Mẫn rất xinh, lại có duyên, nhanh nhẹn, hoạt bát. Ban đầu ngồi cạnh cô ấy, Vệ nam thấy chút áp lực, lúc nào cũng nghĩ rằng mình là chiếc lá nhỏ tô điểm cho bông hoa hồng xinh đẹp Tôn Mẫn Mẫn. Về sau mới thấy cô ấy không hề kiêu căng, đối xử với mọi người thân mật, cởi mở. Trong học tập thì thành tích anh văn xuất sắc, toán học kém. Vệ Nam thì hoàn toàn ngược lại, hai người thường xuyên giúp đỡ, học hỏi lẫn nhau, cùng nhau thảo luận các đề tài. Tình bạn khá thân thiết gắn bó.
Chỉ có điều… .
Ngụy quân tử giả danh làm người tốt giống ý như thật. Nét mặt Kỳ Quyên không bình thường chút nào, Tô Mẫn Mẫn mỉm cười định ôm Kỳ Quyên, kết quả là cô ấy đột nhiên quay sang ôm chầm lấy Tiêu Tinh: “Tinh Nhi, chị nhớ em đến phát điên”.
Tiêu Tinh phản ứng chậm, mặt đần thối nhìn Vệ Nam.
Vệ Nam ấn chặt bụng, cố nhịn cười, nháy mắt về phía Tiêu Tinh. Lúc ấy Tiêu Tinh mới ngộ ra, liền vòng tay ôm chặt Kỳ Quyên và nói: “Ừ, ừ, hôm qua chúng ta vừa mới gặp nhau, Tiểu Quyên yêu quý, một ngày không gặp mà như ba năm. Sự nhiệt tình của em sắp làm tim chị cháy bỏng rồi… .”
Mọi người trong phòng đều phì cười vì hành động khoa trương của hai người.
Tô Mẫn Mẫn ngồi đờ người ra nhưng không hề bận tâm. Cô buông tay xuống rất tự nhiên, miệng vẫn cười tươi: “Ba người vẫn gắn bó không rời như trước đây. Sau này lấy nhau chắc là chồng sẽ ghen đấy”.
Kỳ Quyên cười đểu: “Chị em là chị em, nhất định không vì đàn ông mà chia cắt. Dù lấy chồng thì tình cảm chị em của chúng tôi cũng không bao giờ thay đổi, đúng không?”
Tô Mẫn Mẫn vẫn mỉm cười: “Đúng vậy, đúng vậy”.
“Chỉ có điều, thỉnh thoảng thọc gậy bánh xe cũng rất thú vị”. Kỳ Quyên quay sang thân mật với Tiêu Tinh nhưng mắt vẫn liếc nhìn Tô Mẫn Mẫn: “Tiêu Tinh, sau này có bạn trai, nhất định không được nói với chị đâu đấy, nghe chưa?”
Tiêu Tinh cười toe toét: “Chắc chắn rồi. Kỳ Quyên chị tâm địa đen tối. Em làm sao mà biết được một ngày nào đó chị sẽ lấy oán trả ơn, đẩy em xuống vực thẳm”. Tiêu Tinh nói chuyện với Kỳ Quyên nhưng mắt vẫn liếc nhìn Tô Mẫn Mẫn.
Tô Mẫn Mẫn vẫn cười rất tươi, cảm giác như khuôn mặt được bôi một lớp da nhăn nheo.
Vệ Nam nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Tinh, vội vàng viết hai chữ “ra ngoài” vào lòng bàn tay cô ấy, sau đó mỉm cười nói với mọi người: “Xin lỗi mọi người, mình vào phòng vệ sinh”.
Tiêu Tinh cũng cười: “Đúng là tâm đầu ý hợp, mày mót, tao cũng muốn vào phòng vệ sinh theo”.
Vệ Nam cười: “Đúng thế đúng thế, chị em ta nghĩa nặng tình sâu, nội tiết cũng giống nhau”.
Nói xong hai người lần lượt ra khỏi phòng.
Kỳ Quyên và Tiêu Tinh cố tình đá đểu Tô Mẫn Mẫn. Chuyện giữa Vệ Nam và Hứa Chi Hằng, Tiêu Tinh hiểu rõ hơn ai hết. Vậy thì không có lý gì mà Kỳ Quyên không biết.
“Mày nói cho Kỳ Quyên biết chuyện giữa Tô Mẫn Mẫn và Hứa Chi Hằng rồi à?” Vệ Nam hỏi.
“Đúng vậy”.
“Haizz. Kỳ Quyên luôn tự cho mình là chị cả dang rộng đôi cánh bảo vệ cho hai chú chim con là tao và mày. Mày nói với nó, không biết chừng nó sẽ dùng quỷ kế gì xử lý Tô đại tiểu thư”.
“Mày yên tâm, sắp tốt nghiệp rồi mà. Hơn nữa Tô Mẫn Mẫn theo đuổi Hứa Chi Hằng điên cuồng như thế. Rõ ràng là nó biết mày thích… .”
“Tao thích thì sao, chẳng nhẽ tao thích thì người khác không được thích à. Tao không phải là cướp”. Vệ Nam ngừng một lát rồi hất tóc ra sau: “Hơn nữa, tao không muốn dính dáng gì đến Hứa Chi Hằng nữa. Dù tất cả con gái trên thế giới này theo đuổi cậu ta thì cũng không liên quan gì đến tao hết”. Vệ Nam thở dài rồi nhẹ vỗ vào vai Tiêu Tinh: “Hai đứa chúng mày cũng đừng nên tức thay cho tao. Tao là người đã trải qua biết bao phong ba bão táp, nhìn đời cũng thoáng hơn rồi. Cậu ta là cái thá gì. Trên đời này còn rất nhiều chàng trai tốt. Không lấy được ai thì cũng không chết được, đúng không?”
Tiêu Tinh cười: “Thế vì sao lần nào họp lớp mày cũng không đi? Tao cứ tưởng mày không dám gặp nó”.
Vệ Nam im lặng một lúc rồi bỗng nhiên cười một cách bí hiểm: “Nói thật tao rất ghét Tô Mẫn Mẫn”. Vệ Nam đứng thẳng người rồi thở dài: “Không phải vì cô ta theo đuổi Hứa Chi Hằng mà là vì trước mặt thì nói tao là chị em tốt, sau lưng lại nói xấu tao không ra gì, cứ như tao là một con ác thú vậy. Tao nghe mà buồn cười vỡ bụng. Tao chỉ đơn thuần ghét loại người giả tạo như vậy thôi. Mấy lần trước Hứa Chi Hằng không đi, chẳng phải tao cũng không đi sao”.
Tiêu Tinh im lặng, một lúc sau mới nói: “Tao và Kỳ Quyên thật ngớ ngẩn vì định thay mày ra mặt”.
Sau khi Tiêu Tinh vào phòng Vệ Nam mới thở dài, quay người đi vào phòng vệ sinh vã nước lạnh vào mặt.
Mắt Vệ Nam ướt nhòa.
Thực ra Kỳ Quyên và Tiêu Tinh không biết rằng Tô Mẫn Mẫn và Hứa Chi Hằng đã sống thử.
Hơn nữa, họ ở cùng nhau đã tròn một năm rồi.
Ở đại học, tình trạng này không còn xa lạ, chuyển ra ngoài ở chứ không sống chung trong ký túc, xem ra họ vẫn biết giữ chút lễ nghi.
Nếu không có thuốc tránh thai thì không biết có bao nhiêu đứa trẻ gọi họ là bố mẹ.