“Hừ!” Tiểu hồ ly hừ lạnh một tiếng: “Nói nhớ ba mà dám trốn trên đó nghe lén? Nếu té hư nóc nhà của ông thì tính sao đây?” Sau khi ném Tiểu Nguyên lăn ra đất, ánh mắt của hắn lập tức chuyển qua cục thịt be bé trong g ngực của cậu. Lúc này, bé con đáng yêu đang được Tiểu Nguyên ôm cũng đang ngẩng đầu nhìn lại hắn. Tiểu hồ ly lập tức nghiêng đầu hỏi: “Đây là cháu của ba?”
Kỳ Tiểu Nguyên quệt quệt miệng: “Đúng thế…”
Lúc này, Cao Thừa Tử đồng thời ngã xuống cùng Tiểu Nguyên vừa vặn mới bò dậy từ mặt đất. Vì sợ cái miệng vụng về của mình sẽ đắc tội đến mẹ vợ, hắn đành núp ở phía sau không dám nói lời nào. Tiểu hồ ly liếc mắt nhìn Quả cam nhỏ một cái, rồi hỏi Kỳ Tiểu Nguyên: “Ai đây?”
Kỳ Tiểu Nguyên không tình nguyện đáp: “Người phía sau đó hả, là Trái bưởi bự!”
“Ờ!” Đáp một tiếng bâng quơ xong, Tiểu hồ ly liền đem Tử Tử ôm đến. Tử Tử nháy nháy mắt mấy cái, rồi chăm chú nhìn người đàn ông xinh đẹp trước mặt, không biết nên gọi là cái gì mới đúng.
Kỳ Tiểu Nguyên lên tiếng: “Tử Tử, mau gọi ông.”
Tử Tử trừng mắt nhỏ, cái miệng nhỏ nhắn cũng há thật to, thực nghiêm túc lắc lắc đầu: “Ba ba, người đừng có nói giỡn với con. Ông ơi, người này so với ông còn trẻ hơn rất nhiều nha!”
Tiểu hồ ly xì một tiếng liền bật cười, nhéo nhéo cái mũi Tử Tử xong, hắn lại đi đến trước mặt Cao Thừa Tử: “Cháu đó nha, giống ai vậy hả? Sao cái miệng lại ngọt như vậy?” Nói xong, hắn ngẩng phắt đầu nhìn về phía Cao Thừa Tử: “Ờ, giống phụ thân a! Ha hả!”
Cao Thừa Tử lập tức bày ra tư thế đứng nghiêm, so với khi thủ trưởng duyệt binh còn muốn tiêu chuẩn hơn mấy lần. Kế đó, hắn lại dậm chân, cúi đầu, hô thật to: “Kính chào chú!” Thanh âm vang dội, vừa nghe vào tai liền biết người nào đó có thể lực dồi dào rồi.
Tiểu hồ ly cong cong ánh mắt, cười nói: “Ngoan, kêu ba nào.”
Cao Thừa Tử sửng sốt, lập tức hô một tiếng: “Kính chào ba!” Phải nói trong lòng hắn lúc này đã vui sướng như lên trời. Tuy vẫn còn hơi buồn vụ bà xã lơ mình, nhưng may mà mẹ vợ đã nhìn nhận hắn. Điểm này thật khiến Cao Thừa Tử ngoài ý muốn. Hắn hiện tại thật sự rất rất vui vẻ!
Kỳ Tiểu Nguyên lập tức bắt đầu kháng nghị: “Ba! Ba nói cái gì vậy hở? Sao lại để cậu ta kêu ba là ba? Ba có hỏi qua con chưa?” Nói xong, cậu liền đẩy Cao Thừa Tử ra khỏi cửa: “Tiểu gia ta không tiếp thu cậu đấy, ai dám nhận nào?”
“Tiểu Nguyên!” Bỗng nhiên, một thanh âm uy nghiêm truyền đến, người đàn ông tóc đen vẫn luôn hướng mặt về giường rốt cục đã xoay người lại. Thì ra, hình dạng nguyên bản của cha Kỳ không hề già nua như mọi người nhìn thấy trước kia. Dung mạo của ông có ba phần tương tự Kỳ Tiểu Nguyên, nhưng so với Kỳ Tiểu Nguyên lại thiếu đi vài phần nhu hòa, lại nhiều thêm vài phần anh tuấn. Biểu tình cử chỉ lại là trong uy nghiêm lộ ra tư thái khiến người khác không thể cự tuyệt. Trừ bỏ những lúc ông nhìn về phía tiểu hồ ly còn có thể thể hiện ra chút dịu dàng, ngoài ra, đối bất luận kẻ nào khác, ông đều bày ra tư thế kẻ phản diện – chớ có lại gần ta. Tuy nói như thế, mọi người vẫn không thể xem nhẹ sự thanh thoát và tiên phong đạo cốt bẩm sinh trên người ông. Tuy là lạnh lùng đấy, nhưng cũng không đến mức chẳng thể tiếp cận được.
Kỳ Tiểu Nguyên xoay mặt hừ lạnh một tiếng: “Dù sao tiểu gia chính là không cần cậu ta, không cần cậu ta!”
Kỳ Tiểu Nguyên vừa dứt lời, cha Kỳ liền dùng sức vỗ cái bàn: “Con muốn gây chuyện với lão tử phải không?”
Tiểu Nguyên bên này lập tức sợ run người, trưng vẻ mặt tội nghiệp nhìn về phía tiểu hồ ly. Tiểu hồ ly cũng nhanh chóng đi lên trước, thuận thuận khí cho cha Kỳ: “Vỗ cái gì mà vỗ, dọa cháu của em đây này!”
Cha Kỳ nhìn nhìn Tử Tử, rồi mới thở dài: “Hôn nhân đại sự không phải trò đùa. Con mau xem lại ký ức một lần rồi mới quyết định có muốn hay không. Chính mình còn không dám xem lại ký ức khi nhập thế, chớ có ở đây bày vẻ mặt giận dỗi đó cho lão tử xem! Con là Cửu Tiêu thần tộc, chứ không phải là thứ loạn thất bát tao chim bay cá nhảy! Sao có thể ai cũng có thể tìm làm chồng được?”
Kỳ Tiểu Nguyên lập tức tranh luận: “Ai nói tiểu gia muốn tìm nhiều chồng? Tiểu gia cả đời cũng không tìm nam nhân, tiểu gia phải về Thiên Sơn. Tiểu gia phải mang theo hai đứa con trai cùng nhau tiêu dao khoái hoạt! Nho ướp băng ở Thiên Sơn ăn rất ngon, tiểu gia đang thèm muốn chết đây! Hừ!”
Tiểu hồ ly cũng bước đến chọt chọt ngạch tâm của cậu: “Con chớ có ồn ào, còn ồn ào nữa sẽ động thai khí. Cha xem cái thai này của con đã không ổn định rồi, còn chạy loạn nhảy loạn khắp phòng. Vừa nãy lại động tới pháp lực đánh nhau, hơn nữa cảm xúc trước đó của con đã không ổn định. Ai nha, tính ra đứa nhỏ này cũng dễ nuôi à!”
Kỳ Tiểu Nguyên nghe thế, vội ngoan ngoãn tìm cái ghế ngồi xuống: “Dù sao con chính là không cần hắn.”
Tâm Cao Thừa Tử ong một tiếng như bị trời giáng. Mới ngày hôm qua, bà xã của hắn còn ngoan ngoan ngoãn ngoãn hiền lương thục đức, thế nhưng hiện tại đã luôn mồm nói không cần hắn. Nhưng dù sao đi nữa thì hắn nhất quyết phải mang tức phụ về nhà cho bằng được trong hôm nay. Nếu không thì Mẫu hậu nương nương khẳng định sẽ ăn luôn hắn.
Kỳ Tiểu Nguyên vừa mới dứt lời, Tử Tử bên này cũng oa một tiếng khóc ra, hơn nữa càng khóc càng lớn, khóc khóc một hồi nhóc liền bắt đầu giãy dụa. Thấy tiểu hồ ly ôm bé không không nổi nữa, Kỳ Tiểu Nguyên vội vàng chạy qua, một bên dỗ dành một bên dịu dàng bảo: “Tử Tử làm sao vậy? Khóc cái gì? Đừng khóc đừng khóc, con muốn cái gì, ba đi tìm cho con. Đừng khóc đừng khóc, con mà khóc là ba đau lòng chết mất.”
Tử Tử đầy mặt ủy khuất, quay đầu nhìn Cao Thừa Tử, miệng mếu rồi mếu, trên gương mặt mang theo nước mắt: “Ba ba, ba vì sao không cần Quả cam nhỏ? Quả cam nhỏ là cha của con nha!”
Kỳ Tiểu Nguyên đỏ ửng mặt mày, cậu cũng chả biết làm thế nào để giải thích với con trai việc này nữa? Chẳng lẽ lại nói vì lòng cao ngạo, lòng tự trọng của bộ tộc trong cậu đang dâng cao vô kể, cậu không tiếp nhận chuyện mình dễ dàng bị một phàm nhân lừa đi mất tâm tư, đã vậy còn không tiếc việc tiếp tục thầm mến hắn, rồi lặng lẽ sinh con cho hắn sao? Này… làm sao có thể là chuyện mà đường đường Cửu Tiêu Hồ Tiên điện hạ như cậu có thể gây ra? Lúc trước, cha vì theo đuổi được ba ba mà đã tốn không ít công phu, hao không biết bao nhiêu khổ tâm. Nhưng nhìn lại cậu thì đã hoàn toàn gây thất vọng rồi. Không những ngây thơ đến nỗi bán mình, hơn nữa còn là tự mình đưa ra cho người ta giải quyết! Cũng vì không thể đối mặt với lịch sử đen tối bất kham này, cậu thậm chí còn không dám nhìn tới ký ức sau khi nhập thế! CMN, gia tộc hồ ly bọn họ tự dưng có lắm cái tiên thuật vô vị như vậy làm gì, hại cậu dù muốn tẩy đều tẩy không xong!
Mắt thấy Tử Tử càng khóc càng thương tâm, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đều đã đỏ lên, Kỳ Tiểu Nguyên mới cắn răng nói một câu: “Ba ba… ba không có không cần cha, vừa rồi… Vừa rồi là ba nói giỡn thôi. Cái kia… Đùa giỡn, hiện tại không có việc gì, Tử Tử đừng khóc được không?”
Tử Tử lau lau hai mắt ướt sũng, rồi mở mắt nhìn Kỳ Tiểu Nguyên: “Ba ba nói thật sao?”
Kỳ Tiểu Nguyên kiên trì đáp: “Đương… Đương nhiên là sự thật, như giả bao hoán (không thể là giả được)!”
Bấy giờ, Tử Tử lập tức phá lên mỉm cười: “Vạn tuế, hiện tại con lại có hai ba ba rồi. Con cũng giống với Tiểu Dân nha, hai ba ba đều rất thương con nha!” Nói xong Tử Tử lại hướng về phía Cao Thừa Tử mở ra hai tay: “Quả cam nhỏ mau tới ôm con một cái, ba ba nói ba không có không cần cha, cha mau dẫn chúng ta về nhà!”
Tiểu hồ ly bên này cũng xoay người nhỏ giọng nói với cha Kỳ: “Con của anh rốt cục có khắc tinh rồi! Ai nha ” Quả nhiên người làm cha trong thiên hạ đều y một dạng, vĩnh viễn không có cách nào buông tay con cái. Bất quá Tử Tử cũng thật sự rất thông minh, nhỏ như vậy mà đã nhìn ra ra ba ba cùng phụ thân đang xảy ra vấn đề, còn dễ dàng hóa giải một hồi mâu thuẫn gia đình kịch chiến, thật sự là nhà có cục cưng như có một bảo vật.
Kỳ Tiểu Nguyên theo bản năng vỗ về bụng, miệng chu chu bĩu bĩu: “Một đứa đã chịu không nổi rồi, nếu lại đến thêm mốt đứa, tui làm sao mới đối phó nổi tụi nó đây!?”
Cao Thừa Tử ôm Tử Tử qua, lại hướng Kỳ Tiểu Nguyên, thấp giọng nói: “Bà xã, chúng ta về nhà đi?”
“Không được kêu tui là bà xã!” Kỳ Tiểu Nguyên lần thứ hai tạc mao.
“Tiểu Nguyên…” Cao Thừa Tử lập tức sửa miệng. Hắn lúc này cũng coi như đã có thể nhẹ nhàng thở ra một hơi. Tiểu Nguyên lúc này chỉ là nhất thời trỗi dậy tính trẻ con, chắc cũng là do trong lòng có khuất mắc gì đó, cho nên mới không được tự nhiên như vậy. Chỉ cần hắn chậm rãi giải nút kết của cậu, cậu hẳn sẽ không còn giận hắn nữa đâu. Chính là vào thời điểm mấu chốt này, hắn vẫn chớ nên chọc vào nghịch lân của cậu thì tốt hơn.
Kỳ Tiểu Nguyên vươn ra một ngón tay, chỉ vào Cao Thừa Tử, bảo: “Tiểu gia với cậu trở về cũng được, nhưng, tôi sẽ không ngủ cùng phòng với cậu!”
Cao Thừa Tử khó xử đáp: “Trong nhà chỉ có hai phòng, một phòng cho nhóm phụ thân, một phòng khác cho hai chúng ta…”
Kỳ Tiểu Nguyên phiên cái xem thường, thỏa hiệp: “Ngủ chung cũng được, nhưng không cho chạm vào tui!”
Cao Thừa Tử nhanh chóng đáp: “Cái này thì anh khẳng định làm được. Em hiện tại đã hơn bốn tháng, thai nhi cũng không được ổn định, anh sẽ không bính em đâu.”