Suy nghĩ trước sau, cậu vẫn quyết định không tìm hiểu về đống ký ức kia. Không phải không muốn mà là vì cậu không dám.
Ai nói cho ngươi biết hồ ly trời sinh đã tiêu sái phong lưu đa tình? Tiểu Nguyên của chúng ta chính là loại người đơn thuần keo kiệt nhưng cũng rất thiện lương. Tuy rằng cậu kiêu ngạo cậu cao quý nhưng cậu tuyệt đối sẽ không đùa bỡn tình cảm của trai nhà lành. Trái bưởi bự là người không tồi, nhưng hắn đến tột cùng là hạng người gì, Tiểu Nguyên bản tôn ta chẳng hề biết gì cả.
Dù sao, người cùng hắn nhận thức chính là tên Tiểu Nguyên bị phong ấn ký ức. Vả lại Tiểu Nguyên kia cũng chỉ là một phàm phu tục tử, bị đẩy vào nhập thế để thử thách bản thân.
Khi cậu là Tiểu Nguyên kia, khuyết điểm đã bị vô hạn phóng đại, ưu điểm thì bị thu nhỏ vô hạn. Nhân tri cùng tính cách, đều cách xa ngàn dặm với Tiểu Nguyên hiện tại. Dung Cửu lúc trước đã nói qua, tính tình của Tiểu Nguyên mềm yếu, thời điểm nhập thế cần phải nhẫn tâm một chút, nếu không cậu vĩnh viễn sẽ không biết làm thế nào ra quyết định. Tiểu Nguyên rất tùy hứng, cho nên lúc nhập thế, bọn họ mới tận lực để cậu ăn chút đau khổ.
Hiện tại cậu đã ăn nhiều khổ tới mức bốc đồng. Cậu giống như trong lúc ngủ say đã vô tình mơ thấy một giấc mộng lạ. Sau khi tỉnh giấc, cậu lại chẳng nhớ chút nội dung nào của giấc mộng kia. Đã vậy bên người còn dư ra hai người, còn kèm thêm một thai nhi đang phát dục trong bụng. Cái giáo huấn này, đã đủ lớn, đủ khổ, đủ thâm rồi.
Vì cứu Tử Tử, ngay thời điểm thức tỉnh cậu đã vọt vào trong vòng nguy hiểm, căn bản không kịp có thời gian khổ sở hay hối hận. Hiện tại đã có thể yên tĩnh suy nghĩ, cậu bỗng nhiên cảm thấy thực bàng hoàng.
Chuyện này là sao đây?
Tiểu hồ ly nhập thế, bất quá chỉ ra chiến trường giết địch, chẳng sợ thân thể bị trúng mấy mũi tên bị lủng thành cái rây, nhưng ít nhất chỉ là thống khổ trên da thịt. Hơn nữa có Kỳ Vấn Thiên ở bên cạnh vồn vã hỏi thâm, da thịt dù thương tổn cũng rất nhanh bình phục.
Cậu ngược lại thà rằng da thịt của mình chịu thêm vài vết thương, cũng không muốn giống như tình cảnh bây giờ. Trong lòng vắng vẻ, giống như thiếu mất một khối thịt to. Mà khối thịt này rõ ràng đã bị nhéo ra trong tình trạng cậu thanh tỉnh, cũng chính là ký ức mà người nam nhân yêu thương cậu kia lưu lại. Nay, khối ký ức kia đã bị phong ấn, cậu không dám đi lấy, cũng không muốn ôm ảo tưởng thử cùng người đàn ông không có bất luận hiểu biết gì kết giao. Chính là…
Kỳ Tiểu Nguyên vuốt bụng: “Bánh bao đậu, nếu không, chúng ta thử xem tâm của hắn đi!” Nói xong Kỳ Tiểu Nguyên giảo hoạt mỉm cười, mũi chân nhẹ nhàng chỉa xuống đất lấy đà nhảy lên, bay thẳng lên trời cao. Bất luận chiêu thức biến hóa nào của hồ tộc, đều giống như cảnh tượng khiêu vũ, áo bào trắng mái tóc bạc động tác duyên dáng, phong hoa tuyệt đại, khuynh quốc hóa thành. Cảnh tưởng này không thể tùy tùy tiện tiện so sánh với bất kì tên phàm phu tục tử nào. Đời người có thể có được một cửu vĩ linh hồ, đều đã được xem là tu luyện duyên phận muôn đời, có thể cùng Cửu Tiêu Hồ Tiên gặp gỡ bất ngờ, này duyên phận, so với trời còn lớn hơn.
Có lẽ vì quá mệt, Cao Thừa Tử cứ thế ngủ tròn mười tám giờ đồng hồ. Sau, hắn lại hướng Bầy Sói đệ trình ‘Đơn xin xuất ngũ sớm’. Một lá đơn viết đến mấy ngàn chữ to, chuyện này đối với một thô nhân vừa tốt nghiệp trung học liền đã đi nhập ngũ như hắn quả thực là hiếm thấy.
Tử Tử hai ngày này vẫn luôn ở tại nhà Quý Dân. Quý Dân cũng tăng mạnh đề phòng, Thẩm Kính Khiêm cũng ra tay bắt đầu triệt để thanh trừ dư nghiệt của tổ chức X.
Tổ chức X cây lớn rễ sâu, tuy rằng BOSS đã chết, nhưng còn lại cả một bè đảng đằng sau đang cần thanh lý. Rất nhiều chi nhánh tự lập nên tiểu bang phái, thậm chí có những tên còn trốn ra nước ngoài. Vì thế bọn họ phải liên lạc với cảnh sát quốc tế mới có khả năng càn quét sạch sẽ tàn dư của tổ chức X. Điểm này Cao Thừa Tử đã muốn giao phó đầy đủ trách nhiệm cho Dạ Lang cùng Hồ Lang, để cho hai người bọn họ hỗ trợ lẫn nhau xử lý thật tốt. Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì lập tức liên lạc với hắn. Tuy rằng hắn đã nộp đơn xuất ngũ, nhưng hắn đã đáp ứng Đầu sói, một khi tổ chức có yêu cầu, hắn phải lập tức rời khỏi núi.
Chờ làm tốt hết thảy mọi chuyện, Cao Thừa Tử mới đi tắm một cái, đổi sang một bộ y phục mặc nhà thông dụng. Quần áo này là lúc trước nhập ngũ, hắn có mặc qua, nên có hơi nhỏ. Nhưng sau khi thay vào người liền lập tức giúp hắn trẻ ra mấy tuổi. Cao Thừa Tử có chút hưng phấn, hắn vẫn đang muốn tìm lại chút cảm giác lúc trẻ tuổi. Tuy rằng hắn lúc ấy cũng không thích qua ai, nhưng ít nhất có thể khiến cho chính mình có chút xúc động ảo tưởng. Nhưng hắn cũng hiểu được, bản thân hắn hiện tại tuyệt đối không phải là xúc động nhất thời. Cùng Tiểu Nguyên bên nhau, chính là mục tiêu lớn nhất trong đời này của hắn. Lúc tuổi còn trẻ, có thể tình cảm mãnh liệt thiêu đốt, có thể nhiệt huyết vô cực hạn. Chỉ khi nào chân chính gặp được người khiến cho mình muốn yên ổn, người này giống như bùn đất vậy, làm cho hắn muốn biến thành cây bồ công anh lạc địa sinh căn nơi này mãi mãi. (lạc địa sinh căn = bám rễ)
Cao Thừa Tử bị kích động bừng bừng, bèn chạy đến nhà Quý Dân đón Tử Tử, rồi ôm Tử Tử đến phía sau núi tìm Kỳ Tiểu Nguyên. Kết quả Kỳ Tiểu Nguyên không có ở đây, mà hắn lại nhìn thấy cha Kỳ cùng tiểu hồ ly đang cho rắn ăn. Một bên cho rắn ăn một bên nói chuyện với nhau, Dung Cửu bảo: “Đứa nhỏ mà anh nhận nuôi kia sao rồi?”
Kỳ Vấn Thiên đáp: “Coi như cũng đã nhập thế rèn luyện một hồi, kết hôn, lại ly hôn. Nó có kiếp số của nó, đứa nhỏ này, so với Tiểu Nguyên càng mềm yếu hơn.”
Dung Cửu vuốt một con rắn dài khoảng hơn một thước, con rắn kia lại dịu ngoan như mèo con, ở trên tay hắn cọ đến cọ đi: “Ân, Tiểu Nguyên đâu?”
Cao Thừa Tử vừa vặn ôm Tử Tử lại đây: “Tiểu Nguyên? Em ấy không có ở nhà sao?” Sau đó, Cao Thừa Tử lại lập tức lễ phép hô một tiếng: “Ba, phụ thân.”
Kỳ Vấn Thiên gật gật đầu, Dung Cửu nói với hắn: “Tiểu Nguyên không phải đã trở về cùng con từ hôm bữa rồi sao? Như thế nào? Nó lại tùy hứng, rời nhà đi ra ngoài?”
Cao Thừa Tử vừa nghe thế trong lòng bắt đầu sốt ruột: “Này… Hai ngày này, em ấy vẫn luôn không trở về, con cứ tưởng em ấy đã về đây ở. Em ấy nói, để cho em ấy có thời gian yên lặng một chút, bảo con đừng quấy rầy. Tiểu Nguyên em ấy… sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đi?” Cao Thừa Tử nhíu mày, nghĩ đến tổ chức X điên cuồng, trong lòng liền nổi lên một trận lo lắng.
Dung Cửu nghĩ nghĩ, trả lời: “Đừng nói cái gì tổ chức X, thiên binh thiên tướng giờ cũng ngăn không được nó. Sau khi qua được kiếp nạn nhập thế, Tiểu Nguyên đã được đứng vào hàng thượng thần, tuy rằng Cửu Tiêu hồ tộc sẽ không phân công tiên chức, nhưng ngưu quỷ xà thần thấy chúng ta đều phải hành tứ chất chi lễ. Cậu đừng lo lắng, nếu gặp được những người đó, chỉ có thể là bọn họ chịu thiệt.”
Tử Tử trong ngực Cao Thừa Tử cũng có chút lo lắng bảo: “Chính là trong bụng ba ba còn hoài tiểu đệ đệ, chẳng lẽ ba không cần Tử Tử sao? Tử Tử thật đau lòng.” Nói xong Tử Tử cúi đầu, còn ra vẻ thật thương tâm.
Dung Cửu tiếp nhận Tử Tử, an ủi: “Ba ba sao sẽ không cần con? Nó chỉ nổi lên tính tình đùa giỡn thôi, chờ thêm vài ngày mọi thứ sẽ an ổn. Hiện tại, cha con khẳng định đang tránh ở một bên nhớ Tử Tử rồi, chờ nó trở về, Tử Tử nhất định không thể tha thứ cho cha con.”
Tử Tử ngẩng đầu lên nói: “Con biết rồi, ba là không muốn gặp Quả cam ba ba. Vì sao ba lại không thích Quả cam? Chính là trước kia ba rất rất thích Quả cam nha?”
Cao Thừa Tử vỗ vỗ Tử Tử, hỏi: “Ba, Tiểu Nguyên có thể đi chỗ nào? Con muốn đi tìm em ấy. Để một mình em ấy ở ngoài, con thật có chút không yên lòng.” Trong mắt của hắn lúc này đều tràn ngập lo lắng, tình cảm đều bộc lộ cả trong lời nói.
Dung Cửu xoay người nhìn hắn, biểu tượng cỏ ba lá giữa mi tâm bỗng chợt lóe sáng, hỏi: “Con quả thực muốn đi tìm nó?”
“Đúng vậy, Tiểu Nguyên đang mang thai, con… không hy vọng em ấy luôn hiểu lầm con.”
Dung Cửu nhìn hắn một lát sau, mới cười nói: “Ha hả, tốt! Cha có thể tính ra được, Tiểu Nguyên hiện tại ở đâu. Bất quá nếu con muốn tìm đến nó, còn cần phải hao tổn không ít công phu.”
Cao Thừa Tử vội vàng đáp: “Không sao, chỉ cần có thể tìm được em ấy, cùng em ấy nói rõ ràng, để em ấy không còn hiểu lầm con, như vậy đủ rồi. Hao chút công phu thì tính cái gì, bất quá là chịu chút khổ thôi. Có thể tìm đượcTiểu Nguyên, ăn nhiều khổ hơn nữa cũng đáng.”
Dung Cửu đáp: “Vậy được rồi! Tiểu Nguyên hiện tại đang ở Thiên Sơn.”
“Thiên Sơn?”
“Đúng vậy, Thiên Sơn Thác Mộc Nhĩ (Jengish Chokusu). Có một ngọn núi quanh năm tuyết đọng chẳng hề biến chuyển, bình thường những người leo núi sẽ không thể nhìn tới nơi đó, bởi vì khu vực dặm xung quanh đã bị hóa phép cho sương trắng xuất hiện. Thác Mộc Nhĩ chân chính, so với đỉnh núi mọi người thấy hiện tại hoàn toàn cao hơn rất nhiều. Nếu trên người không có công phu khinh thân, muốn bò lên đó chắc chắn không dễ dàng.”
Không cần đoán, Dung Cửu cũng biết, trong bụng Tiểu Nguyên đang tính toán điều gì. Thác Mộc Nhĩ là rãnh trời, tay không leo lên đó, đừng nói nhân loại, rất nhiều yêu tinh đều khó qua nổi. Đến lúc đó người không còn, coi ngươi đau lòng ra sao. Tiểu ngu xuẩn, thân có phúc mà không biết hưởng.
Người trẻ tuổi thật tốt, cứ để bọn họ tự gây sức ép đi!