Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Uyển đang cảm thấy lười biếng
Nguồn convert: Vespertine
Cố Minh đứng trước cửa công ty, suy nghĩ không biết có nên vào hay không, nếu Giảo Giảo biết hắn tự mình xuất viện nhất định sẽ tức giận.
Hắn không muốn làm cho Giảo Giảo tức giận.
Cố Minh nhìn xung quanh, thấy một quán cà phê.
Hắn nhớ rõ trong quán cà phê này có một vị trí có thể thấy được văn phòng của Giảo Giảo.
Giảo Giảo rất thích các món tráng miệng và cappuccino trong cửa hàng này.
Hắn vào quán cà phê, gọi món mà Đường Thu Giảo bình thường rất thích ăn.
Vào những lúc không có cô bên cạnh, hắn rất thích ăn những món cô yêu thích, như vậy làm cho hắn liên tưởng cô đang ở bên cạnh mình.
Khẩu vị của hắn dần dần giống với Đường Thu Giảo.
Sau khi phục vụ bưng cà phê để lên bàn, Cố Minh cầm lên, nhấp một ngụm cà phê, tầm mắt nhìn về phía văn phòng Đường Thu Giảo.
Người phụ nữ vừa kết thúc cuộc họp, ôm laptop trở về văn phòng mình.
Trêи mặt mang theo buồn rầu và bực bội, nhưng cô vẫn dịu dàng nói chuyện với thư ký.
Thư ký đưa qua một chiếc cốc không rõ bên trong có nước gì, sau đó nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Đường Thu Giảo một tay cầm cốc, một tay lật xem văn kiện.
Lúc này, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, là Tề Duệ Mạc hào hoa phong nhã, mặc tây trang mang giày da bước vào.
Tề Duệ Mạc mở cuốn notebook, đi về phía Đường Thu Giảo.
Đường Thu Giảo nhìn chằm chằm vào số liệu trêи màn hình, nhìn hồi lâu, sắc mặt nghiêm túc.
Cô đang định nói gì đó, đột nhiên cảm thấy choáng váng, tiếp theo trước mắt tối sầm, ngã xuống.
Tề Duệ Mạc vững vàng tiếp được cô, đem người ôm vào trong lòng.
Ở xa, Cố Minh không thấy rõ biểu tình trêи mặt Tề Duệ Mạc, nhưng trực giác cảm nhận được người này rất nguy hiểm.
Lần đầu tiên gặp Tề Duệ Mạc, hắn biết người này cùng một dạng người với mình.
Thời điểm sơ trung, người này giả vờ tình thần tràn đầy sức sống, nhưng hắn đã thấy được bóng tối vô biên trong lòng anh ta.
Cố Minh đặt cốc xuống, lao ra bên ngoài.
Chưa đầy một phút, người đàn ông mở cửa văn phòng.
Tề Duệ Mạc rõ ràng ngây ngẩn cả người.
Anh ta nhìn vào khóe mắt đỏ lên của hắn, tựa hồ có thể chảy ra máu.
Người đàn ông từ trước đến nay luôn dịu dàng một phen đoạt lấy Đường Thu Giảo trong lòng anh ta, cảnh báo anh ta: “Tao chưa từng nói với mày không nên nảy sinh tâm tư không nên có với cô ấy?”
“Tao không muốn bởi vì giết mày mà bị bắt vào ngục giam, tránh xa Giảo Giảo, mày hiểu không?”
Tề Duệ Mạc nhíu mày, thấy Đường Thu Giảo không có xu hướng tỉnh lại, khóe môi cong lên nói: “Tao… Rửa mắt chờ xem.”
Cố Minh tức giận, một quyền đấm vào má anh ta.
Hắn luôn không bình tĩnh khi nói đến chuyện của Giảo Giảo.
Phía sau truyền đến thanh âm Thu Ngư: “Cố Minh! Anh đang làm gì ở đây?!”
Cố Minh bế Đường Thu Giảo lên, lạnh lùng liếc Thu Ngư: “Cút.”
Thu Ngư ngây ngẩn cả người, người đàn ông lúc này nào còn bộ dáng dịu dàng, thân sĩ phong độ như hàng ngày.
Tất cả dịu dàng của hắn đều chỉ cho Đường Thu Giảo nhìn thấy.
Thu Ngư nhìn bộ dáng đầy sát khí của Cố Minh, cắn chặt răng, cô biết ngay người đàn ông này không bình thường.
Tề Duệ Mạc sờ sờ mặt, xem như không có việc gì mỉm cười: “Không sao, chỉ là hiểu lầm mà thôi.”
Cố Minh hừ lạnh một tiếng, ôm Đường Thu Giảo ra khỏi văn phòng, để lại một nhóm nhân viên nghị luận sôi nổi.
“Cố lão đại làm sao vậy?”
“Hình như trêи cánh tay kỹ sư trưởng có máu?”
“Lão đại trông thật hung dữ!”
……
Thu Ngư quay lại, vẻ mặt tức giận: “Nhao nhao cái gì, đi làm việc đi! Muốn đêm nay tăng ca sao?”
Khi mọi người đi hết, cô nhìn về phía Tề Duệ Mạc hỏi: “Tại sao Thu Giảo lại té xỉu?”
Trong thâm tâm cô biết Cố Minh không phải là loại người vô duyên vô cớ sẽ xé mặt nạ thân sĩ của mình.
Hắn tức giận, nhất định là có lý do.
Người đàn ông bình tĩnh nói: “Tôi không biết, chắc là do cô ấy mệt mỏi.”
Thư Ngư cho người gọi thư ký của Đường Thu Giảo, hỏi cô ta Thu Giảo khi nãy có ăn gì không.
“Tiểu Thu tổng uống một tách trà, là tôi rót nó, nhưng làm sao tôi có thể làm hại Tiểu Thu tổng, Tiểu Thu tổng vẫn luôn tốt với tôi, tôi không phải người lòng lang dạ sói [].” Thư ký một bên khóc một bên nói.
[]lòng lang dạ sói: là câu thành ngữ được sử dụng theo lối ẩn dụ để nói về những kẻ độc ác, mất hết tính người.
Thu Ngư ấn thái dương đang phát đau của mình: “Đừng khóc, đợi đến khi có kết quả báo cáo, sẽ không có người nói là cô làm.”
Sau khi có kết quả báo cáo, cũng không tra ra được gì.
Trà không có vấn đề.
Nhưng báo cáo y tế cho rằng đây là biểu hiện của thuốc thôi miên.
Đường Thu Giảo cũng không quan tâm, chỉ nghĩ thuốc cảm có vấn đề, cảm thấy Cố Minh quá đa nghi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
—–
Khóc hết nước mắt vì có những bạn đọc không chịu vote cho tôi, chương trước chẳng có chương nào trêи vote luôn ạ :)) ۶⁼³₌₃(づ-̩̩̩-̩̩̩_-̩̩̩-̩̩̩)づ. Tôi mà lên cơn khó ở là tôi ngâm chương như ngâm đồ với bột giặt Aba á :))
--.