Du Chí Hoàng nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, kinh ngạc không nói nên lời.
Đây là…
Toàn thế giới chỉ có hai tấm thẻ thông hành, nghe nói một trong số đó thuộc về anh cả của Mâu Nghiên là Mâu Khải, vậy tấm còn lại thuộc về Thương Mẫn sao?
“Thương Mẫn, từ đâu mà cháu có được thứ này?” Du Chí Hoàng sợ hãi hỏi, người có được tấm thẻ này nhất định là có liên quan đến cậu hai nhà họ Mâu.
Thương Tuyết cũng không thể tin được, mặc dù cô ta không biết đó là thứ gì, nhưng trông sắc mặt của Du Chí Hoàng, cảm giác ưu việt của cô ta dường như bị thứ gì đó lấn át.
“Các người không cần biết tôi lấy thứ này ở đâu, quản lý Vương, tôi chỉ hỏi anh được hay không được?” Thương Mẫn hất cằm, muốn kiêu ngạo bao nhiêu có bấy nhiêu.
Quản lý Vương nhấc máy, quay đầu gọi điện, một lúc sau, anh ta bước tới với thái độ khiêm tốn hơn.
“Nguyện ý vì cô Thương cống hiến sức lực.
” Anh ta khom lưng với Thương Mẫn.
“Anh…” Triệu Nhã Liên trợn mắt.
Những người khác thì giật mình, nói không ra lời.
“Chị.
” Thương Tuyết thấy gió đổi chiều liền nhẹ nhàng cất tiếng gọi rồi tiến lên kéo tay áo của Thương Mẫn: “Em biết chị muốn cho em thể diện nhưng khoa trương như vậy cũng hơi quá.
”
Nhưng thật ra cô ta đã tính sai, cô ta cho rằng nhà họ Du là gia đình hiển quý ở thành phố Nam mà không biết từ khi nào Thương Mẫn đã leo lên được cành cao như vậy.
Tuy nhiên, Nova có bốn cổ đông, chỉ cần không phải là Mâu Nghiên, thì vẫn không thể thắng được cô ta.
“Ai nói tôi cho cô thể diện hả?” Thương Mẫn rất không khách khí đẩy Thương Tuyết ra: “Sao vậy, sáng nay cô vẫn chưa tỉnh ngủ vẫn còn ngủ mớ sao? Leo lên giường anh rể còn chưa đủ còn muốn chị của cô tổ chức tiệc cưới cho cô à? Giả dụ tôi làm thật thì liệu những người mà cô mời đến có dám ăn không? Không sợ tôi bỏ độc à?”
“Con!” Thương Liên Thành lo lắng, giọng nói của Thương Mẫn không nhỏ, những người vữa nãy xúm lại xem náo nhiệt vẫn chưa tản ra, bây giờ lại tiếp tục bàn tán xôn xao.
“Con muốn làm gì?”
“Con bao hết nơi này để chơi mạt chược không được sao?” Thương Mẫn chắp tay trước ngực, dáng vẻ cao ngạo: “Quản lý Vương, các người cũng đâu có nói nơi này không cho người ta chơi mạt chược nhỉ.
”
Quản lý Vương cười: “Mọi chuyện đều nghe theo căn dặn của cô Thương.
”
“Mẫn.
” Du Thắng nhíu mày: “Em đừng làm loạn nữa.
”
Anh ta hiểu tính Thương Mẫn, là một người có thù tất báo, nhưng dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến thể diện của hai nhà, cô làm như vậy chẳng phải là có chút quá đáng sao.
“Không sao đâu.
” Thương Tuyết trấn an mọi người, “Chị ấy có sở thích như vậy thì chúng ta cũng chẳng việc gì phải tranh giành với chị ta, dù sao thiệp mời vẫn chưa phát mà, chúng ta chọn ngày khác là được.
”
“Mặc kệ các người chọn ngày nào đi nữa thì nơi này cũng không còn chỗ.
” Thương Mẫn trừng mắt: “Tôi chính là muốn chơi mạt chược đúng ngày các người kết hôn đấy.
”
“Thương Mẫn!” Thương Liên Thành nổi giận, giơ tay tát tới: “Hôm nay tao phải dạy dỗ mày đàng hoàng mới được.
”
Thương Mẫn đã sớm thấy rõ động tác của Thương Liên Thành, nhanh chóng né được khiến Thương Liên Thành tát hụt vào khoảng không.
“Ông tưởng tôi sẽ để yên cho ông đánh sao?” Thương Mẫn trợn mắt: “Ba, đều là con gái của ba, đều được gả vào nhà họ Du vậy mà tiệc cưới của côn ba không thèm hỏi đến, chỉ cần đừng rình rang là được.
Còn hiện tại đến phiên Thương Tuyết, bà liền khua chiêng gióng trống? Chẳng phải sau khi mẹ mất ba đã nói là ba thương con ư? Sao bây giờ lại đối xử khác biệt như vậy?”
“Mày phải đáng thương thì người ta mới thương mày được!” Thương Liên Thành chỉ mặt cô: “Mày xem từ nhỏ đến lớn mày đã được nuông chiều thấy cái dạng gì hả? Mày có hiểu chuyện như em gái của mày không hả? Mày ỷ vào việc tao nợ mày mà mày mình làm mẩy, bây giờ còn vứt hết cả mặt mũi ở chỗ này nữa?”
Ha! Cô làm mình làm mẩy? Thương Mẫn thực sự đau lòng cho chính mình.
“Con không hiểu chuyện như nó ư, hiểu chuyện tức là leo lên giường anh rể mình à.
” Thương Mẫn trừng mắt…
“Thương Mẫn!” Du Thắng vội vàng ngăn cô lại rồi liếc nhìn chung quanh: “Em muốn ồn ào thì để về nhà rồi nói, hà cớ gì phải làm mất mặt ở chỗ này chứ?”
“Anh cho rằng mình vẫn còn mặt mũi sao?” Thương Mẫn không chịu nhỏ giọng, nhưng Du Thắng và bọn họ về chung một phe, cùng nhau chỉ trích cô vẫn khiến cho cô ấm ức, khó chịu.
Từ năm tuổi họ đã hẹn với nhau cùng thi vào một trường đại học, học cùng một ngành, anh ta biết tất cả sở thích của cô cũng như những tâm sự trong lòng cô.
Anh ta thừa biết cô ghét Triệu Nhã Liên cùng Thương Tuyết đến mức nào, cũng thừa biết cô nôn nóng muốn rời khỏi ngôi nhà khiến cô bức bối ấy thế nào, nhưng vào lúc cô ngập tràn hy vọng nhất thì anh ta lại đẩy cô xuống vực thẳm.
“Chị, ngàn sai vạn sai đều là em, chị hãy bỏ qua cho mọi người đi, hay trút mọi tức giận lên người em đây này.
” Thương Tuyết khóc lóc thảm thiết.
Thương Mẫn đã quen với bộ dạng đó của Thương Tuyết, cô cười khẩy một tiếng, dứt khoát xoay người rời đi.
Đủ rồi, cô chịu đựng đủ rồi.
Rõ ràng là bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy mánh khóe của cô ta, nhưng những người cô quan tâm nhất lại không thể nhìn thấu…
Mọi chuyện rối tung rối mù hết cả lên, Lê Chuẩn dù sao cũng là người làm ăn nên đã đứng ra dàn xếp.
Thương Mẫn bước ra khỏi sảnh tiệc, sự kiêu ngạo đến ngông cuồng ban nãy đã không còn đổi lại là muôn ngàn uất ức trào dâng, cô trốn vào toilet, không muốn người ta nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của cô.
Nếu có thể, cô cũng muốn làm một đứa con gái hiếu thảo, biết nghe lời cha chứ không phải đối đầu với cha cô như kẻ thù.
Nếu có thể, cô cũng muốn giống như Thương Tuyết, chỉ cần khóc lóc bên cạnh Du Thắng là có thể được anh ta bảo vệ.
Cô rõ ràng không làm gì sai, cô rõ ràng chỉ muốn sống một cuộc sống ổn định, nhưng tại sao một cuộc sống bình thường như vậy lại là hy vọng xa hoa đối với cô?
Thương Mẫn ngẩng đầu khỏi bồn rửa mặt thì thấy trong gương có một bóng người chậm rãi đi tới.
“Chị.
” Không biết từ khi nào Thương Tuyết đã xuất hiện ở cửa, vẻ mặt không còn đáng thương như trước nữa mà thay vào đó là sự nham hiểm và gian ác: “Chị làm vậy à ý gì? Phá hỏng được hôn nhân của em chẳng phải chị nên vênh vênh váo váo sao? Sao lại trốn ở đây mà khóc thế này?”