Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thương Mẫn nghiêm túc suy nghĩ, gật đầu như có ý nghĩ: “Ngoài tiền ra, anh ấy còn có gì có thể khiến tôi có mưu đồ chứ?”
Lông mày của Mâu Khải hơi nhướn lên: “Cô ngược lại không có một chút kiêng kỵ gì.”
“Tôi sống rất thật, không thích giấu giếm.” Thương Mẫn mỉm cười thoải mái.
“Cô không sợ, ông cụ sẽ đối phó với cô sao?” Mâu Khải tò mò.
“Thế cục của nhà họ Mâu tôi rất rõ, ông cụ chuyên chế, hai anh em các anh đều đều phải chịu đựng, nhưng thật ra chúng ta đều biết, lấy năng lực của các anh, chấp nhận được chuyên quyền đó chẳng qua là vì nghĩ đến tình ba con.”
“Anh muốn báo đáp ơn dưỡng dục, mà Mâu Nghiên và ông ta chảy chung dòng máu, tuy ngoài mặt anh ấy nói sẽ không bỏ qua cho ông ta, nhưng thật sự muốn xuống tay, anh ấy sẽ không nhẫn tâm.
Nhưng tôi lại khác…” Thương Mẫn cười rất thuần túy: “Ông cụ không có quan hệ gì với tôi, tôi sẽ không có kiêng kỵ gì.
Ông ta nếu muốn đối phó tôi thì tôi nhất định sẽ phản kích.”
“Mâu Nghiên cũng không tính là nỗi lo ngại của cô sao?” Mâu Khải nheo mắt nhìn cô.
Thương Mẫn do dự một lát, rất nghiêm túc suy nghĩ.
“Nếu như thật sự có một ngày đó, tôi tin anh ấy sẽ không để mình trở thành nỗi lo ngại của tôi.” Thương Mẫn nói rất chắc chắn.
Vẻ mặt của Mâu Khải nhàn nhạt, giống như cách một tầng sương, khiến người ta nhìn không rõ suy nghĩ thật sự của anh ta.
“Cô có từng nghĩ tìm một bạn đồng minh không?” Mâu Khải mỉm cười rồi hỏi cô.
Vào lúc này, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông ở trước mặt này không đơn giản như những gì anh ta thể hiện ở bên ngoài, đằng sau vẻ ôn hòa và khí chất, dường như sinh ra một khoảng tối rất lớn.
Khoảng tối này, là bí mật của anh ta, cũng là khiên chắn của anh ta.
“Có lẽ, chúng ta có thể hợp tác.” Mâu Khải thổi thổi hơi nóng nghi ngút đó: “Tôi có sự tự tin này, cả thành phố Nam, người có thể thao túng mọi thứ dưới mí mắt của Mâu Nghiên, ngoài tôi ra, sẽ không có người khác.”
“Mục đích của anh là gì?” Trong lòng Thương Mẫn dần có phỏng đoán.
“Trả thù.” Chiếc cốc nhẹ nhàng rơi trên mặt bàn, người đàn ông đối diện khẽ mỉm cười, nói ra hai từ, lại mang theo sát khí khiến Thương Mẫn lạnh sống lưng.
Thương Mẫn nhíu mày.
Cô nhìn sang chiếc xe lăn đằng sau anh ta, ánh mắt khẽ dao động.
Một người đàn ông bị tàn phế hai chân, một người đàn ông từng bị mất đi tình cảm chân thành, sau khi chịu đựng những tổn thương này, tính cách ôn hòa, lấy đức báo oán?
Cô tin anh ta mới là quỷ!
“Ha ha ha ha ha, Khải gia nói đùa rồi.’ Thương Mẫn cười ha ha: “Một người ngay đến chiếc còng tay đều không mở ra được như tôi, anh đây không phải là trêu chọc tôi sao?”
Mâu Khải không có nói chuyện, lúc ngước mắt, Tiêu Song đã dẫn một người thợ đi về phía bọn họ.
“Khải gia.” Tiêu Song chào hỏi với anh ta.
Thương Mẫn không có lộ ra vẻ khác thường, thợ mở khóa đã nói chuyện với quản lý, trực tiếp từ trong hộp dụng cụ lấy ra một chiếc cưa sắt, hai ba nhát thì đã cưa gãy chiếc vòng sắt trên cổ tay cô.
Hai tay cuối cùng cũng có thể hoạt động tự do, Thương Mẫn vui vẻ giống như kẻ ngốc vậy.
“He he, cảm ơn Khải gia.” Cô ta lắc lắc hai tay, nụ cười rất trong sáng.
“Đã rất muộn rồi, ngày mai còn thi đấu, quay về nghỉ ngơi sớm đi.” Mâu Khải dặn dò.
“Được.” Thương Mẫn đứng dậy, tạm biệt anh ta..