Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà so sánh với cô, sắc mặt của Aurora bên cạnh thì rõ ràng càng khó coi hơn.
Từng chiếc đĩa rau xanh mơn mởn được bưng lên, lại có ánh đèn chiếu rọi xuống, trên mặt Mâu Nghiên đều bị phản chiếu ra lục quang.
“What?” Aurora cầm dao nĩa, đối một cái bàn đồ ăn, không có chỗ xuống tay: “Sở thích của anh là gì vậy? Tôi không thích ăn những thứ này.”
Mâu Nghiên dùng đũa gắp lên một chiếc lá cây màu xanh lục, thản nhiên mở miệng.
“Chẳng lẽ cô không cảm thấy được, những đồ ăn này, màu sắc có chút giống nhau với đầu tôi?”
Khụ khụ khụ…” Thương Mẫn Đang uống trà kém chút nữa đã bị một câu nói kia Mâu Nghiên làm cho sặc chết.
“Chậm một chút.” Mâu Khải vội vàng rút một tờ giấy cho cô.
“Anh đang nói cái gì?” Năng lực phân tích tiếng R của Aurora dù sao cũng có hạn, không biết Mâu Nghiên có ý gì: “Trên đầu anh có màu gì? Không phải màu đen sao?”
Một bàn đồ ăn của Thương Mẫn cũng đã được bưng lên, Thương Mẫn cầm một đôi đũa sạch sẽ, kẹp một miếng thịt đặt ở trong đĩa của Mâu Khải: “Ngài Khải, anh nếm thử, tôi nghe nói tay nghề nơi này không tệ, hôm nay anh nhìn tôi thi đấu cũng vất vả, ăn nhiều một chút.
Mâu Khải biết cô là đang cố ý chọc Mâu Nghiên, nín cười: “Cảm ơn.”
cô cũng gầy đi, công việc đương nhiên quan trọng, cũng phải chú ý thân thể.”
“Không có việc gì.” Thương Mẫn ăn một miếng thịt: “Chỉ cần cách một vài người xa một chút, tôi ăn cũng thấy thơm, thân thể vô cùng tốt.”
“Bộp” một tiếng, chiếc đũa của Mâu Nghiên đũa nặng nề đặt ở trên mặt bàn, anh hít thở sâu một hơi, cố nén xúc động muốn xách Thương Mẫn đi.
Aurora bị giật nảy mình, đồ ăn bỏ vào trong miệng cũng rớt xuống.
“Có một vài người không tự biết rõ, trước công chúng cử chỉ thân mật mắt đi mày lại cùng người đàn ông khác, là sợ người khác không nhìn thấy sao?” Mâu Nghiên hừ lạnh.
“Anh… Anh đang nói tôi à?” Aurora hơi nghi hoặc một chút.
“Đều là năm rồi, cùng bạn bè ăn một bữa cơm thì như thế nào? Vài người, cùng những người phụ nữ khác ở cùng một phòng, huyên náo đến mức mọi người đều biết còn có mặt mũi nói người khác.” Thương Mẫn vừa nói, vừa ăn một miếng lớn thức ăn.
Aurora xem như đã hiểu, cô ta buông dao nĩa xuống, thân thể dựa vào phía sau một chút, tay vòng quanh ngực nhìn chằm chằm Mâu Nghiên trước mặt.
Sự tức giận của Mâu Nghiên đã từ từ dâng lên, mà Thương Mẫn căn bản cũng không coi anh là gì, cố ý gắp một khối thịt kho tàu lớn, nhét vào trong miệng, ăn đến mức miệng đầy dầu mỡ.
“Cùng ăn cơm với ngài Khải, chính là thơm hơn hẳn.” Thương Mẫn khiêu khích nhìn xem Mâu Nghiên, cuối cùng, đem khuôn mặt tươi cười cho Mâu Khải: “Ngài Khải, chúng ta nhất định phải thường xuyên cùng ăn cơm mới được, tôi cảm thấy khẩu vị hôm nay đặc biệt tốt.”
“Chỉ cần cô nguyện ý, tôi tùy thời đều có thể.” Mâu Khải thuận theo lời nói của cô.
Mâu Nghiên rốt cục không nhịn được, anh đứng dậy, cầm một bàn rau xanh, cấp tốc ném về phía bàn của Thương Mẫn.
Thương Mẫn phản ứng cấp tốc, thân thể lùi về phía sau, mới không bị nước đồ ăn văng đến quần áo, bất quá cử động này của anh, cũng coi như triệt để chọc giận cô.
“Anh làm gì vậy? Bệnh tâm thần sao.” Thương Mẫn ngửa đầu nhìn anh.
“Không phải khẩu vị rất tốt sao? Ăn nhiều rau quả, dinh dưỡng cân đối.” Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sắc bén: “Bổ sung vitamin, có thể sẽ khiến cho đầu óc của em thanh tỉnh hơn một chút.”.