Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Mâu Nghiên?” Thương Mẫn thò đầu vào, căn phòng trống trơn, Mâu Nghiên thực sự vẫn chưa trở về.
Đúng lúc.
Eo của Thương Mẫn dùng tư thế hệt như một con mèo bước vào phòng như một tên trộm, đóng cửa lại, tìm kiếm trong phòng làm việc, nhưng không thấy vật mục tiêu của mình, lại đẩy cửa phòng ngủ ra.
Máy tính được đặt trên tủ đầu giường, ỗ USB flash của cô đúng thật đã được cắm trên đó.
Thương Mẫn ôm máy tính bước nhanh đến đầu giường bên kia, ngồi xuống đất, giấu người đi.
“Cậu hai” Trữ Trình mở cửa trước: “Ngài Đoạn có nhắn tin tới nói là đã chuẩn bị xong rồi, anh xem…”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó Mâu Nghiên ngồi ở trên sô pha.
“Chờ năm sau hẳn nói.” Giọng nói của Mâu Nghiên bình tĩnh: “Bây giờ đang là thời kỳ hot của trận thi đấu, cả thế giới đều đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, lúc này nếu có bắt kỳ xáo trộn nào ảnh hưởng đến cục diện chung ngược lại sẽ không tốt.”
“Nhưng, tôi thấy cô Thương …” Trữ Trình muốn nói lại thôi: “Cô Mạc tìm mọi cách nhằm vào cô Thương, cô Thương cũng không phải là người có tính tình nhẫn nhục chịu đựng gì, trong lòng nhất định rất phẫn ức, tôi sợ nếu còn chậm trễ nữa, một trong hai người nhát định sẽ có một trận xung đột lớn hơn nữa.
Bị nhắc đến tên mình, Thương Mẫn giật mình một cái, nghiêng tai lắng nghe.
“Đương nhiên tôi biết.” Mâu Nghiên trả lời anh ta.
“Tập đoàn Đạt Phan là tâm huyết của nhà họ Thịnh, tôi phải lấy lại hết những thứ mà nhà họ Mạc đã cướp đi, đợi tới ngày nào đó nhà họ Mạc hai bàn tay trắng, Mạc Hậu không còn chỗ dựa vững chắc thì tự nhiên cũng sẽ bị trừng phạt.”
Thương Mẫn gục đầu xuống.
Vi vậy, vì kế lớn của bản thân, anh chỉ có thể đứng nhìn Mạc Hậu xuống tay với cô, hết lần này tới lần khác dồn cô vào chỗ chết ư?
Nói cái gì mà vì để bảo vệ cô mà không động tới Mạc Hậu, hóa ra đều là vì tài sản của nhà họ Mạc.
“Cái chết của cậu chủ nhà họ Du đúng là một đả kích rất lớn với cô Thương.” Trữ Trình thở dài.
Cái chết của Du Thắng, anh cũng tận mắt nhìn thấy, tình cảnh thê thảm như vậy, cho dù anh là người có tố chất tâm lý mạnh cũng phải bị chắn động, huống chỉ Du Thắng là vì Thương Mẫn mà chết.
Mâu Nghiên im lặng.
“Nói cho cùng thì, là tôi mắc nợ anh áy.” Thật lâu sau, Mâu Nghiên nói.
Thương Mẫn nghi hoặc, anh ta mặc nợ Du Thắng sao? Vì sao anh ta lại mắc nợ Du Thắng chứ?
“Cậu hai không cần phải áy náy như vậy, tuy anh đã góp phần thúc đầy chuyện của cậu Du Thắng và cô Thương Tuyết nhưng cuối cùng đường là do hai người họ tự mình lựa chọn, cho dù không có sự can thiệp của anh thì với tính cách của cô Thương, cô ấy cũng sẽ không cùng với cậu Du Thắng đi đến cuối cùng.” Trữ Trình cung kính trả lời.
Phòng khách im lắng, nhưng trong lòng Thương Mẫn đã ào ào nổi bão.
Cái gì gọi là, là anh ta đã thúc đẩy chuyện Du Thắng và Thương Tuyết chứ?
Thương Mẫn nhớ lại mấy lời Du Thắng và Thương Tuyết đã nói, bọn họ đều nói vào ngày lễ tốt nghiệp ấy, có người đã đưa hai người họ vào bẫy, Du Thắng vô cớ bị người chuốc say, mà Thương Tuyết lại được người khác hẹn tới khách sạn, cuối cùng thì Du Thắng ngủ với Thương Tình.
Mà cái buổi tối kia, khi chuẩn bị đến bữa tiệc, trên đường đi thì cô gặp phải một đoạn đường bị tắc, sau đó thì bị người hướng dẫn gọi đi…
Thương Mẫn luôn cảm thấy tất cả những điều này xảy ra quá trùng hợp, hóa ra thật sự có người đứng sau điều khiển, mà người này, vậy mà…
Vậy mà lại chính là Mâu Nghiên….