Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cảm ơn bác sĩ.” Thương Mẫn nói cảm ơn với bác sĩ, nhóm bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh.
“Đừng lo lắng, nghỉ ngơi một thời gian là tốt rồi.” Mạnh Kha an ủi cô, “Chờ đến khi cô thi đấu xong, tôi sẽ cảm thấy vui vẻ.”
Thương Mẫn cau mày, ngồi xuống cạnh Mạnh Kha, “Cô đã suy nghĩ kỹ chưa, không ở lại Đạt Phan nữa sao?”
Mạnh Kha mỉm cười, “Trước kia tôi muốn ở lại Đạt Phan là vì muốn tranh thủ một chút, không muốn tất cả thành quả mình vắt vả nhiều năm bị Thái Lặc cướp đi, nhưng trước khi đến Milan, có người đột nhiên chỉ cho tôi một con đường khác rồi.”
Thương Mẫn khó hiểu.
Trước khi đến Milan…
“Người cô nói không phải… Tần Kha chứ.” Thương Mẫn hỏi dò.
Mạnh Kha im lặng gật đầu.
“Anh ta là một người không đáng tin, vậy mà cô lại tin tưởng anh ta?” Thương Mẫn kinh ngạc, Tần Kha đã nói gì với Mạnh Kha mà làm cho cô ta buông bỏ cố gắng của mình trong nhiều năm như vậy?
“Bên ngoài anh ta trông có vẻ không đáng tin, thật ra vẫn rất có bản lĩnh, mặc dù Đạt Phan rắt tốt, là công ty người mẫu chuyên nghiệp, nhưng chỗ của Tần Kha thì không giống Đạt Phan, tôi đến đó, cho dù phải bắt đầu từ con số không, cũng tốt hơn tiếp tục dày vò ở Đạt Phan.” Mạnh Kha thở dài, “Chuyện tôi và Thái Lặc đã ồn ào huyên náo cả công ty, nhưng cho dù như vậy, anh ta vẫn không bị Đạt Phan loại trừ, nhất định là anh ta có người chống lưng, mà người này, tôi với cô đều biết.
Tôi không có khả năng lớn như cô, biết rõ không phải đối thủ của cô ta, tôi sẽ không đối mặt với cô ta nữa.”
Thương Mẫn rũ mắt xuống, “Sao tôi là của đối thủ cô ta được…” Chẳng qua là không thể không đầu thôi.
cô ta nắm chặt tay cô, “Người ở trong bóng tối đã lâu, khi nhìn thấy ánh sáng, ai cũng muốn liều lĩnh chạy trốn một lần.”
Trong lòng Thương Mẫn cảm thấy xúc động, nhưng không biết nên đáp lại như thế nào.
“Ngay lúc này… Cả đời này, tôi chỉ biết tin tưởng một mình cô.
Sau này, tôi sẽ trở thành tia sáng đó.”
Thương Mẫn đột nhiên muốn khóc.
Cô tin tưởng Mâu Nghiên như vậy mà anh chưa bao giờ tin tưởng cô, nhưng ở một nơi cô không thấy lại có một người nguyện ý tin tưởng cô…
“Cảm ơn.” Thương Mẫn giang hai tay ôm Mạnh Kha.
“Tôi sẽ không từ bỏ ước mơ của mình.” Mạnh Kha nhẹ giọng nói, “Tôi đã nói rồi, người có thể làm tôi từ bỏ chỉ có chính tôi, cho dù không còn ở Đạt Phan, tôi vẫn sẽ dùng cách của riêng mình để giành lấy mọi thứ tôi muốn.
Vậy nên cô không cần cảm thấy áy náy với tôi.”
“Cô cũng đừng bỏ cuộc nha.” Mạnh Kha nhẹ nhàng vuốt tóc cô, “Hãy mạnh mẽ đứng lên, như vậy sẽ không có ai dám bắt nạt cô, sẽ không có người dám bắt nạt người bên cạnh cô.”
Mạnh Kha an ủi cô giống như một người chị, những tủi thân mấy ngày nay lập tức bộc phát ra, Thương Mẫn không tiếng động chảy nước mắt, cọ nước mắt nước mũi vào thân thể cô ta.
“Tiểu Mẫn.” Lê Chuẩn gõ gõ cửa, “Trời đã tối đen rồi.”
Thương Mẫn biết Lê Chuẩn đang thúc giục cô quay về khách sạn, từ khi đến Milan, bên cạnh cô luôn có người đi theo, được bảo vệ gần như không có kẽ hở, cho dù Mạc Hậu muốn ra tay cũng không có cơ hội, cho nên chỉ có thể ra tay trong cuộc thi..