Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tôi đã xem tác phẩm của cô, thật ra năng lực của cô cũng không tệ, chẳng qua nhìn ra được có thể là thời gian quá gấp một số phần làm có chút qua loa, nếu như nghiêm túc sửa chữa bản thảo thiết kế, dùng vải dệt tốt hơn, hẳn là có thể trổ hết tài năng.
Lúc trước tôi còn cảm thấy kỳ quái nhưng sau đó lại nghe chuyện của Thương Mẫn thì đại khái cũng rõ ràng.”
“Cô dùng thời gian của mình đi làm quần áo cho cô ta, tự nhiên chất lượng tác phẩm của mình sẽ không theo kịp.” Giọng nói của Mạc Hậu mang theo tiếc nuối.
“Đúng nha.” Lưu Tử Vi ở bên cạnh cắm vào một câu: “Tôi muốn nói, nếu Huệ Phi phát huy tốt, cô cũng có thể lầy tư cách nhà thiết kế tới tham dự lễ hội thời trang.”
“Thật sao?” Nghe họ nói, Tô Huệ Phi bắt đầu dao động.
“Đương nhiên là thật.” Mạc Hậu tăng thêm giọng điệu: “Chỉ cần cô có quyết tâm này, cô muốn mọi thứ, tôi đều có thể cho cô.”
Tô Huệ Phi nhìn chằm chằm Mạc Hậu trước mặt, do dự thật lâu, cuối cùng cô thở dài một hơi.
“Tôi phải làm sao?”
Mạc Hậu nở nụ cười.
“Không cần căng thẳng, đương nhiên tôi sẽ không để cho cô làm những chuyện không có tính người.”
Cô ta nói xong, nhìn về phía Chu Lâm sai sử một ánh mắt, Chu Lâm hiểu ý đem thợ làm móng đang làm việc với Lưu Tử Vi dẫn đi ra ngoài, khi trở về, trong tay có thêm một hộp thuốc nhỏ.
ngăn cản trận đấu của cô ấy nên là buổi sáng ngày mai mới đúng.”
Mạc Hậu vẻ mặt tối sầm lại: “Chuyện buổi tối ngày mai, so với trận đầu của cô ta quan trọng hơn.”
Tô Huệ Phi nhìn chằm chằm vào hộp giấy, suy nghĩ thật lâu, từ từ đưa tay ra.
“Huệ Phi, cô rất thông minh, năng lực và may mắn đều có, phụ thuộc vào cô có thể nắm bắt cơ hội này hay không.” Mạc Hậu tiếp tục nói: “Mặc dù Thương Mẫn là bạn tốt của cô nhiều năm, nhưng không thể trở thành chỗ dựa vững chắc của cô.
Cho dù bây giờ cô ta và Mâu Nghiên đang ở cùng nhau, cũng không có khả năng sẽ gả vào nhà họ Mâu.
Ông cụ Mâu vô cùng chán ghét cô ta, không thể cho phép cô ta leo lên, cô ở bên cạnh cô ta sớm hay muộn cũng bị cô ta liên lụy.”
Tô Huệ Phi nắm chặt hộp thuốc yên lặng suy nghĩ.
“Được.” Một lúc lâu sau, Tô Huệ Phi đồng ý: “Chỉ cần vô hại đối với cơ thể của cô áy, tôi đồng ý với cô.”
Mạc Hậu cười càng thêm rực rỡ.
“Vậy… Tôi sẽ chờ tin tức tốt của cô.” Cơ thể Mạc Hậu dựa vào phía sau, thoải mái tột cùng.
Tô Huệ Phi đứng lên, cuối người chào cô ta rồi đi ra cửa, rời đi.
Cửa phòng được đóng chặt, Chu Lâm đứng ở cửa một lát, xác định Tô Huệ Phi đã rời khỏi, một trận ho khan của đàn ông từ trong phòng truyền ra.
Jason mặc một thân tây trang phẳng phiu, từ từ đi đến trước mặt Mạc Hậu, ngồi xuống vị trí Tô Huệ Phi đã ngồi.
“Chuyện sau đó, có thể anh sẽ không nhúng tay.” Jason châm một điều xì gà, kẹp ở trong tay, sương khói lượn lờ từ giữa môi và răng anh ta bay ra: “Buổi chiều hôm qua, Mâu Nghiên đã tìm đến anh.”
Mạc Hậu nhướng mi: “Anh sợ?”
“Em cũng biết, anh đi đến ngày hôm nay cũng không dễ.” Jason híp mắt nhìn chằm chằm cô ta: “Lúc trước nghĩ rằng Thương Mẫn chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế mới, nhưng mà bây giờ xem ra, Mâu Nghiên người kia, thật sự là đã động tình cảm chân thành với cô ta.”
“Anh không thể là địch với Mâu Nghiên.” Jason rất chắc chắn mà nói..