Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh biết cô bị thương nặng nhưng không biết máu chảy ra từ đâu, anh cuống quýt xem xét cơ thể cô, nhưng không dám bỏ áo khoác trên người cô xuống.
Dù sao cũng có khoảng cách nam nữ, đời này ngoài Thương Mẫn, anh chưa từng tiếp xúc thân thể với người phụ nữ nào khác.
Tô Huệ Phi mắp máy môi nhưng không nói được.
Lê Chuẩn rất sốt ruột, nhìn chiếc áo trên người cô rất lâu, rốt cuộc cũng đưa tay tới…
Tay anh gỡ chiếc áo trên người cô xuống, phía trước cô, nơi đó không có vết máu, vô cùng sạch sẽ.
Lê Chuẩn dời mắt đi, lại vừa khéo bắt gặp ánh mắt mờ mịt của Tô Huệ Phi.
Cô vẫn luôn nhìn anh, nhìn từng động tác của anh, cô khẽ cắn môi, tay vẫn nắm chặt lấy tay anh.
“Xin lỗi…” Lê Chuẩn nhẹ nhàng nói, kéo chiếc áo ra khỏi người cô, nương theo ánh đèn, nhìn thầy toàn bộ cơ thể cô.
Tô Huệ Phi nhắm hai mắt lại.
Dẫu biết Lê Chuẩn đang tìm vết thương nhưng cô vẫn rất xấu hổ.
Vết thương bị Mạc Hậu đâm ở phía trên tim, cũng là vùng riêng tư trên cơ thể phụ nữ.
Ban nãy bị mấy tên kia khống ché, trên người cô đã không còn một mảnh vải.
Lúc này Lê Chuẩn kéo chiếc áo khoác ra, toàn bộ cơ thể cô đều ở trước mặt anh.
Bình thường cô vui vẻ hoạt bát, nhưng từ nhỏ tới lớn chưa từng yêu đương với ai.
Ba mẹ ép đi xem mắt nhưng chỉ sau một bữa cơm đã không còn liên lạc gì nữa.
Thế mà bây giờ…
Lê Chuẩn đỏ mặt kéo đến cổ.
Ngón tay anh chạm vào người Tô Huệ Phi, xúc cảm khi tiếp xúc với làn da mềm mại của phụ nữ khiến anh thu tay lại như bị điện giật.
Nhưng nhìn sắc mặt tái nhọt của Tô Huệ Phi, anh lại giơ tay ra một lần nữa.
một người con gái, vết thương của cô ấy lại còn ở…
Lê Chuẩn càng không muốn làm cô đau lại càng luống cuống.
Tay anh sượt qua chỗ nhạy cảm trước ngực cô khiến Tô Huệ Phi run lên một cái, cô mở mắt nhìn.
“Bốp.” Tô Huệ Phi không còn bao nhiêu sức lực, giơ tay tát anh một cái, cả hai đều sững người.
“Tôi không có ý.” Lê Chuẩn giải thích, nhưng mắt anh vẫn không dời khỏi vết thương trên ngực cô.
Tô Huệ Phi không biết lấy đâu ra sức lực, cứ nghĩ tới giờ phút này rồi tên khốn này còn tranh thủ nhòm ngó cô lại tức giận, không nghĩ được gì liền tát anh ta một cái.
“Chúng nó ở đẳng kia.”
Âm thanh của hai người khiến mấy tên kia nghe được, tiếng bước chân ngày càng dồn dập, Lê Chuẩn lo lắng, nhanh chóng xử lý vết thương của Tô Huệ Phi, cài nút áo lại cho cô.
“Cô trốn ở đây, đừng phát ra tiếng động.” Lê Chuẩn bề cô tới một vị trí để cô có thể dựa vào, toan đi ra ngoài..