CHƯƠNG
“Vậy là do ai?” Thương Mẫn hỏi anh: “Kỷ Mộng Hiền sao?”
“Lúc trước anh đã đảm bảo với em rằng cô ta chuyển đến đây sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của chúng ta. Nhưng ngày đầu tiên chuyển đến, cô ta đã buộc tội em muốn giết cô ta. Đúng, cô ta ngây thơ, cô ta đơn thuần, cô ta hiểu chuyện, nhưng em là vợ anh, em phải trơ mắt nhìn chồng mình dịu dàng chăm sóc người phụ nữ khác, lẽ nào em không được biểu lộ chút cảm xúc của mình sao?”
Lê Chuẩn nghe lời này của Thương Mẫn thì hơi ngạc nhiên.
Mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã xảy ra nhiều chuyện vậy sao?
Nhưng không đúng, Kỷ Mộng Hiền nhìn có vẻ là một người đơn giản, cô ấy sẽ làm chuyện như vậy sao?
“Em có thể đừng mãi nhằm vào cô ấy được không?” Mâu Nghiên mở mắt, anh đã có chút không kiên nhẫn: “Từ lúc cô ấy vào đây ở cho đến giờ, là em luôn tỏ ra hùng hổ hung dữ. Cô ấy là bệnh nhân, ngay cả cuộc sống bình thường cũng không thể tự lo được, nhưng dù vậy cô ấy cũng chưa bao giờ nói xấu em một lời, em trở nên hay ghen tỵ như vậy từ bao giờ thế?”
“Anh nói gì?” Thương Mẫn bật cười: “Em hay ghen tỵ?”
Cô đứng dậy, nhìn Mâu Nghiên, cảm thấy cực kỳ nực cười: “Đúng, em ghen tỵ. Anh quen biết em ngày đầu tiên sao? Nếu em không hay ghen tỵ thì có đến mức mang danh giết vợ chưa cưới của anh không?”
Mâu Nghiên thở ra, dáng vẻ không muốn nói tiếp nữa.
“Tuỳ em nghĩ thế nào cũng được, anh mệt rồi.” Nói xong anh đứng dậy đi lên lầu.
“Anh nói đi chứ.” Thương Mẫn bước nhanh tới kéo cánh tay anh.
“Được, anh nói em ghen tỵ, em cũng nhận, đúng là em nhỏ nhen, nếu anh vì điều này thì em cũng đồng ý với anh, em sẽ thay đổi, sau này em sẽ cố gắng bao dung hơn, như vậy đã được chưa?”
Cuối cùng Thương Mẫn vẫn thoả hiệp.
Cuộc sống không dễ gì mới ổn định, cô không muốn nó lại dậy sóng.
“Em có thay đổi được không?” Mâu Nghiên nhìn cô: “Em là người thế nào, bản thân em biết rõ nhất mà.”
“Vậy anh muốn em phải làm gì?” Thương Mẫn nhướng mắt: “Anh nói cho em, anh muốn em phải thế nào? Em là vợ anh, tình cảm của chúng ta có trục trặc thì cần phải giải quyết, chứ không phải ngày nào cũng gay gắt với nhau như thế này. Khó khăn lắm chúng ta mới đến được với nhau, không phải sao?”
Vì anh, cô năm lần bảy lượt suýt nữa mất mạng, đây là hạnh phúc cô dùng cả tính mạng để đổi lấy, sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ?
“Anh không biết.” Giọng Mâu Nghiên rất nhỏ.
Anh cũng không biết mình muốn Thương Mẫn làm gì.
Anh muốn cô sống tốt, cho dù anh chết thì rời xa anh, cô cũng phải sống thật tốt.
Vì vậy, nếu khiến cô ghét anh, hận anh mà sau này cô có thể sống tốt hơn thì anh bằng lòng làm vậy.
“Chúng ta nên bình tĩnh lại đi đã.” Mâu Nghiên gỡ tay Thương Mẫn ra.
Thương Mẫn nhìn cánh tay bị hất ra của mình, cô lùi lại, bước chân lảo đảo.
“Anh có biết bình tĩnh lúc này có ý nghĩa là gì không?” Mắt cô đỏ lên.
Mâu Nghiên không trả lời.
“Mâu Nghiên, là anh bước vào cuộc đời em trước, là anh lừa em kết hôn, anh nói sẽ luôn ở bên em. Em coi tất cả những lời anh nói là thật, em thật sự đã sẵn sàng ở bên anh cả đời. Nhưng bây giờ anh lại nói với em chúng ta cần bình tĩnh?”
Nước mắt Thương Mẫn rơi lã chã.