CHƯƠNG
Anh ta khởi động xe, thi thoảng lại nhìn vào kính chiếu hậu, quan sát vẻ mặt Tô Huệ Phi: “Là tiệc gia đình à?”
“Cũng gần như vậy.” Tô Huệ Phi lơ đãng, lấy điện thoại ra, không biết gõ gì trên màn hình: “Bạn của ba mẹ tôi, còn có con trai nhà họ, hai nhà cũng đã lâu không gặp, bây giờ không bận lắm nên hẹn.”
Tay cầm vô lăng của Lê Chuẩn siết chặt.
Trong bữa tiệc chiêu đãi năm trước, anh đã nghe Tô Huệ Phi nói gia đình sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Vì vậy tối nay cô sẽ đi xem mắt!
“À đúng rồi, hôm nay anh quanh quẩn gần nhà tôi làm gì?” Tô Huệ Phi hỏi.
“Không có gì.” Vẻ mặt của Lê Chuẩn rõ ràng đã trở nên lạnh nhạt hơn nhiều.
Tô Huệ Phi cảm thấy anh có gì đó không đúng lắm, nhưng nghĩ chắc anh vì chuyện của Thương Mẫn nên không vui, vì thế cô cũng không hỏi thêm nữa.
Khi xe tới cửa nhà họ Tô, Tô Huệ Phi xuống xe, đi đến vị trí ghế lái rồi gõ cửa xe: “Tôi đi trước đây.”
Cô vẫy tay với anh: “Hôm nay có khách nên tôi không mời anh vào nữa, cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Lê Chuẩn liếc mắt đi nơi khác, gật đầu.
Tô Huệ Phi xoay người đi về hướng cửa, sau khi rời khỏi tầm mắt của Lê Chuẩn, nụ cười trên mặt cô nhanh chóng biến mất, thay vào đó là cô đơn và chua xót.
Cô thở dài.
Quả nhiên phụ nữ khi yêu sẽ trở nên không còn là mình.
Rõ ràng cô đã dành thời gian rất dài để tự nhủ rằng rằng không được có suy nghĩ khác về Lê Chuẩn, nhưng khi thấy anh, mọi tâm lý cô đã chuẩn bị trước đó đều sụp đổ.
Nhưng từ đầu đến cuối, Lê Chuẩn nói chuyện với cô đều là chuyện về Thương Mẫn, anh quan tâm cô ấy, không phải người ngoài như cô có thể so sánh.
Vậy nên, hoá ra thứ tự xuất hiện trong cuộc đời thật sự rất quan trọng, cô đến chậm hơn Thương Mẫn một bước nhưng lại chậm hơn cả đời.
Bóng lưng cô từ từ biến mất trong tầm mắt Lê Chuẩn, anh đạp chân ga, lái xe đến một nơi không dễ thấy.
Anh muốn đi nhưng chân lại như bị đổ chì, không thể đạp ga được nữa.
Hôm nay cô đi xem mắt, nếu cô ưng ý người đàn ông đó thì sao?
Về sau họ sẽ không còn khả năng nữa.
Lê Chuẩn lấy hai tấm vé xem phim ra ném lên ghế phụ một cách khó chịu.
Tại sao không nói? Nói với cô rằng muốn mời cô đi xem phim, muốn trịnh trọng tỏ tình với cô sao khó quá vậy?
Đang nghĩ tới đây, Lê Chuẩn chợt nghe thấy âm thanh phát ra từ cửa nhà họ Tô, anh hạ cửa kính xe xuống, quay đầu lại thì thấy một chiếc BMW đang đỗ ở nơi anh vừa mới dừng.
Một người đàn ông đẹp trai xuống xe trước, vòng qua xe, mở cửa cho hai ông bà già.
Anh ta là nam chính tối nay sao?
“Sao giờ này con mới về?” Mẹ Tô vừa nhìn thấy Tô Huệ Phi là gõ đầu cô dúi dụi: “Khách sắp đến rồi đấy, mau thay quần áo đẹp đi.”
“Mẹ.” Tô Huệ Phi kéo góc áo mẹ: “Con không đi xem mắt có được không?”
Cô nhìn mẹ với vẻ van nài: “Con mới tuổi thôi, con vẫn còn trẻ lắm, mẹ đành lòng gả con đi sớm vậy sao?”
“Mẹ đành lòng chứ.” Mẹ Tô không bị cô thuyết phục: “Ba mẹ đã hơn năm mươi rồi, vài năm nữa là xuống mồ rồi. Bây giờ con sinh con thì ba mẹ còn chăm giúp được, sau này ba mẹ không còn nữa con sẽ mệt chết đấy.”