CHƯƠNG
Cô vốn cho là Mâu Nghiên sẽ đi tìm cô sau khi suy nghĩ thấu đáo, nhưng đã qua liên tiếp bốn ngày, anh vẫn không bày tỏ gì cả.
Giữa những người yêu nhau, ở khoảng cách gần như vậy, nhưng lại có thể liên tiếp bốn ngày không gặp mặt, không nói chuyện, thậm chí không nhắn tin, đây chính là dấu hiệu của một cuộc chia tay.
Đang nghĩ đến điều này, liền nhìn thấy bóng dáng người trong lòng từ phía xa, đang đi ngang qua bên ngoài căn tin. Mâu Nghiên mặc bộ vest màu đen, nhìn không ra vui hay giận, đi về phía cao ốc văn phòng.
“Ngây ra đó làm gì?” Đồng Tiên nhắc nhở cô: “Nắm bắt cơ hội, chủ động tấn công.”
“Nhưng mà…” Thương Mẫn vẫn có chút không thể chối từ.
“Nhưng nhị cái gì.” Đồng Tiên vòng qua cánh tay cô: “Đàn ông theo đuổi phụ nữ cách ngọn núi, phụ nữ theo đuổi đàn ông cách một trang giấy mỏng.”
“Hơn nữa, tôi có thể nhìn ra được gã Mâu Nghiên đó một lòng một dạ với cô. Chỉ là tính tình có chút xấu xa, chủ nghĩa nam quyền, yêu mà ra vẻ ta đây. Cô chỉ cần cho anh ta nếm thử chút vị ngọt, đảm bảo anh ta sẽ chạy tới.”
Thực sự sự là vậy sao? Thương Mẫn cũng không rõ.
Nếu là trước kia, cô quả thực không đắn đo gì, nhưng bây giờ…
Mâu Nghiên quá khác thường!
Có điều, mặc kệ ra sao cũng phải thử mới biết được.
Cô gật đầu, đứng dậy và bước ra ngoài.
Mâu Nghiên đi thẳng một mạch đến tòa nhà văn phòng, Trữ Trình đã đợi ở nơi đó. Hai người lần lượt bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Khi cửa chuẩn bị đóng lại, một bàn tay đột nhiên từ bên ngoài duỗi vào.
“Chờ một chút!” Thương Mẫn kêu lên.
Cửa thang máy lại mở ra, Thương Mẫn từ bên ngoài đi vào đứng trước mặt Mâu Nghiên.
Trữ Trình nhìn thoáng qua Mâu Nghiên không nói một lời ở bên cạnh, rất tự giác bước ra ngoài, nhường vị trí lại cho hai người bọn họ.
Cửa chậm rãi đóng lại, trong không gian chỉ còn hai người, Thương Mẫn nhìn chằm chằm Mâu Nghiên. Mấy ngày không gặp, hình như anh gầy gò đi nhiều, dưới cằm có chút râu ria mọc ra.
“Mâu Nghiên.” Thương Mẫn bước về phía anh một bước: “Anh còn tức giận phải không?”
Mâu Nghiên không nói lời nào, dời ánh mắt không muốn nhìn cô.
“Mấy ngày rồi không gặp anh.” Thương Mẫn vươn tay trực tiếp ôm lấy hông của Mâu Nghiên: “Em rất nhớ anh.”
Lại được nghe thấy hương vị trên người anh, lòng cô liền an bình trở lại.
Mâu Nghiên cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, vươn tay định đáp lại cô, thế nhưng cuối cùng nâng tay lên rồi lại hạ xuống.
“Buông tay.” Anh lạnh lùng nói.
“Em không buông.” Thương Mẫn quật cường: “Nếu như em buông, anh không phải là của em nữa.”
Cô rất sợ hãi, sợ Mâu Nghiên sẽ thực sự không để ý tới cô.
“Mâu Nghiên, em thực sự biết sai rồi. Sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, anh muốn em làm cái gì thì em làm cái đó, được không?” Thương Mẫn ngẩng đầu lên, nháy mắt nhìn anh.
Mâu Nghiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt mang theo sự cầu xin của cô, cuối cùng anh vẫn không đành lòng.