CHƯƠNG
“Đâu có xảy ra cái gì, lúc đưa cậu về chỗ ở, bọn tớ ai về nhà nấy.” Tô Huệ Phi nói dối.
Chủ yếu là cho tới bây giờ cô vẫn luôn cảm thấy hết thảy đều không chân thật. Đương nhiên, cô cũng có chút tư tâm, muốn chờ tất cả mọi chuyện lắng xuống rồi mới nói cho Thương Mẫn.
Thương Mẫn nhìn thấu suy nghĩ đó của cô, dù sao lúc cô và Mâu Nghiên vừa mới bắt đầu, cô cũng gạt Tô Huệ Phi như thế.
Cô không tiếp tục hỏi thêm. Cũng không lâu lắm, Đồng Tiên đi tới với một đống phong bì, phân phát những phong bì màu đỏ may mắn.
Tiện thể giao hai bức thư thông báo nhận chức cho Thương Mẫn và Tô Huệ Phi.
“Ha, năm nay vậy mà các cô lại cho tôi thể diện.” Đồng Tiên cười: “Trước đây chưa từng xuất hiện tiền lệ một tổ lưu lại hai thực tập sinh.”
“Đây còn không phải vì chúng tôi đã ôm được bắp đùi lớn đó sao.” Tô Huệ Phi rất vui vẻ.
Quay đầu thấy Thương Mẫn có chút lúng túng, Tô Huệ Phi vội vã nói thêm: “Là bởi vì năng lực nghiệp vụ của giám đốc Đồng rất mạnh, có phương pháp lãnh đạo.”
“Cô bớt nịnh tôi đi.” Đồng Tiên nói, cầm một chiếc huy hiệu có khắc nhà thiết kế huy chương đồng phát cho hai người bọn họ.
“Chúc mừng các cô, hiện tại các cô là một thành viên chính thức của Đạt Phan, nhà thiết kế danh xứng với thực.”
Thương Mẫn hết sức say mê nhìn chằm chằm vào chiếc huy hiệu, dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.
“Một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cái huy chương đồng này biến thành huy chương vàng.”
“Cô khoan hãy nói.” Đồng Tiên sờ mũi mình: “Huy chương đồng này của cô còn muốn vang dội hơn so với danh hiệu của huy chương vàng.”
“Ở Milan, có thể nói cô đánh một trận mà đã thành danh. Hơn nữa bây giờ còn có tin tức đang đưa tin về chuyện cô rút lui giữa chừng.” Đồng Tiên đâm đâm bả vai cô: “Kiềm chế một chút, sau này sẽ có không ít những chuyện phiền toái.”
Nói xong, cô ta lắc mông bỏ đi.
Thương Mẫn không để tâm.
Có chuyện phiền toái gì mà cô chưa từng thấy qua, thậm chí người cô còn sản sinh kháng thể luôn rồi.
Cô mở phong bao lì xì, thấy bên trong có một xấp tiền mặt, sợ hãi than một tiếng.
Mâu Nghiên thật có tiền, phong bao mừng nhận chức mà cũng nhiều như vậy.
“Này quả cam nhỏ, được tiền lì xì, tan tầm chúng ta đi ăn lẩu đi.” Vừa hay gọi thêm Bạch Chấp, xua đi chướng khí.
“Hôm nay tớ còn có việc, buổi chiều xin nghỉ.” Tâm tư của Tô Huệ Phi hoàn toàn không đặt ở nơi này, cô nhìn chằm chằm điện thoại di động trong tay cười khúc khích.
Thương Mẫn cảm thấy khả nghi, muốn tiến tới nhìn nhưng Tô Huệ Phi lại nhanh nhẹn giấu điện thoại di động đi.
“Thật sự có chuyện mà.” Cô chân thành giải thích: “Cậu yên tâm, chờ tớ làm xong, bữa cơm này tất nhiên là sẽ mời cậu. Đến lúc đó, mặc kệ cậu muốn ăn cái gì tớ đều đáp ứng cậu.”
Thương Mẫn nhíu mày: “Thần thần bí bí, không thú vị gì cả.”
Quả nhiên không lâu sau đó, Tô Huệ Phi cầm túi rời khỏi công ty.
Cô đi thẳng tới cửa, xe của Lê Chuẩn đã chờ sẵn ở đó.
“Đến lâu rồi sao?” Tô Huệ Phi quen thói ngồi ở phía sau.