CHƯƠNG
“Không lẽ chưa đi sao?” Đồng Tiên liếc mắt: “Cũng không biết anh ta suy nghĩ như thế nào.”
Thương Mẫn cúi đầu, một lúc lâu sau, cô hơi mỉm cười: “Tôi không sao.”
“Mọi người đều biết tính tình của anh ấy.” Thương Mẫn giải thích giúp anh: “Là tôi sai, tôi không nên…”
“Không nên mang thai con của Mâu Nghiên sao?” Mâu Khải hỏi cô.
” Em là vợ của cậu ta, mang thai sinh con vốn là chuyện rất bình thường của các cặp vợ chồng. Nếu như cậu ta không muốn đứa bé này, tại sao cậu ta lại để em mang thai? Tại sao cậu ta lại muốn cưới em?”
“Cậu Khải!” Tiêu Song thấy lời nói của Mâu Khải có chút quá phận, vội vã nhắc nhở anh ta.
Đồng Tiên cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Nhiều năm như vậy, cô chưa bao giờ nhìn thấy thái độ bất bình của Mâu Khải như thế.
“Tôi mặc kệ cậu ta là vì chuyện gì, bất cứ chuyện gì bây giờ cũng không quan trọng bằng sự an toàn của vợ con mình.” Sắc mặt Mâu Khải âm u.
Thương Mẫn quay đầu nhìn dáng vẻ của Mâu Khải, trầm mặc hồi lâu.
“Thôi bỏ đi, không nhắc đến anh ấy nữa.” Thương Mẫn cười cười: “Nếu không có anh ấy, lẽ nào một mình tôi không thể nuôi một đứa bé được sao?”
Cô giả vờ thoải mái như không có việc gì xảy ra.
Một lúc lâu sau Mâu Khải không hề trả lời.
“Em ở bệnh viện suốt cũng không tiện.” Mâu Khải nhàn nhạt nói: “Người phụ nữ kia có thể tới quậy lần thứ nhất, tự nhiên cũng có thể tới quậy lần thứ hai.”
“Lúc này đang là thời kỳ mấu chốt để bồi dưỡng sức khoẻ, như vậy không có lợi để em tĩnh dưỡng.”
“Không có việc gì.” Thương Mẫn trả lời anh ta: “Chờ qua giai đoạn nguy hiểm, tôi sẽ…”
“Tôi sắp xếp bác sĩ cho em.” Thái độ của Mâu Khải cường thế: “Nếu như em không để ý, có thể đi đến chỗ của tôi. Còn nếu như để ý, tôi sẽ để bác sĩ ở gần chỗ của em, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi đến, cho tới khi vụ án này chấm dứt, thân thể của em tốt lên mới thôi.”
“Điều này…” Thương Mẫn có chút do dự.
“Tôi tán thành chuyện này.” Đồng Tiên nói: “Người phụ nữ vừa nãy rất mạnh mẽ, người như thế sẽ liều mạng đòi tiền. Cô ở chỗ này, hai ba ngày cô ta lại đến quậy một lần, đến lúc đó khẳng định sẽ xảy ra sự cố.”
Thương Mẫn cúi đầu túm lấy góc chăn.
Tất nhiên cô không thể đến chỗ Mâu Khải. Nếu cô đi, chỉ sợ hiểu lầm giữa cô và Mâu Nghiên sẽ lại càng sâu.
“Vậy thì làm phiền cậu Khải, chi phí mời bác sĩ tôi sẽ trả lại cho anh. Tôi không quen ở bên ngoài, hơn nữa còn có Bạch Chấp chiếu cố tôi, tôi quay về chỗ ở của mình là tốt rồi.”
Mâu Khải cũng không cưỡng cầu, anh ta chỉ gật đầu.
—— Biệt thự Vịnh Nam.
Bác sĩ gọi điện thoại cho Mâu Nghiên, Kỷ Mộng Hiền lại phát bệnh.
Lúc này bệnh trạng còn nghiêm trọng hơn trước đó nhiều, chỉ tới trễ một lúc, cô ta đã có hành vi tự hại mình.
Thật vất vả mới có thể khống chế được cô ta. Sau khi tiêm thuốc an thần xong, bảo đảm cô ta an toàn, lúc này các bác sĩ mới lui ra ngoài.
Mâu Nghiên đi tới cửa phòng của Kỷ Mộng Hiền, cô ta nằm ở trên giường. Tác dụng của thuốc vừa hết, thân thể vẫn còn suy yếu.