CHƯƠNG
Tô Huệ Phi đau lòng rơi nước mắt, cô nắm thật chặt tay Thương Mẫn: “Thương Mẫn, cậu đừng sợ, tớ sẽ luôn ở bên cậu, con của cậu cũng là con của tớ, chúng ta sẽ sinh nó ra, còn người đàn ông cặn bã kia sẽ hối hận!”
Cho dù Thương Mẫn quyết định như thế nào, cô sẽ mãi là người kiên định ủng hộ Thương Mẫn đầu tiên.
Thương Mẫn ôm Tô Huệ Phi thật chặt: “Ừm, vì đứa bé, tớ sẽ kiên cường.”
“Thương Mẫn, sao cậu lại vào dinh thự lưng chừng núi? Cậu vẫn qua nhà tớ ở đi!”
Người ở Đạt Phan đều biết quan hệ giữa cậu hai Mâu và Cậu Khải không tốt.
Bây giờ Thương Mẫn mang con của nhà họ Mâu đến địa bàn của Mâu Khải, chuyện này nhìn thế nào cũng không thích hợp.
“Bây giờ tớ như vậy, không còn sự lựa chọn nào khác, tớ không muốn quấy rầy cuộc sống của hai cậu, ít ra nơi đây cũng có đầy đủ bảo vệ, có thể đảm bảo an toàn cho tớ, những người kia cũng không dám quậy đến địa bàn cậu Khải.”
Nghĩ đến những cư dân mạng bị người ta lừa dối, Thương Mẫn lập tức cảm thấy đau đầu.
“Thương Mẫn cậu yên tâm đi, tớ đã dặn Lê Chuẩn nghĩ cách xử lý chuyện trên mạng, cây ngay không sợ chết đứng, cậu cứ coi như bị chó dại cắn một phát, chẳng mấy chốc sẽ tốt hơn thôi.”
“Cảm ơn! Làm phiền các cậu rồi, các cậu vừa kết hôn đã phải bận bịu chuyện của tớ, có thể làm chậm trễ các cậu đi hưởng tuần trăng mật không.”
“Chúng tớ định tổ chức hôn lễ xong mới đi hưởng tuần trăng mật.” Khuôn mặt Tô Huệ Phi lại đỏ ửng.
“Thời gian tổ chức hôn lễ đã được quyết định chưa?”
“Ngày tháng .”
Thương Mẫn sửng sốt, họ cũng từng nói sẽ tổ chức hôn lễ vào ngày này, nhưng dựa theo tình hình bây giờ, không biết hôn lễ của cô còn có thể được tổ chức hay không.
“Làm sao thế! Kinh ngạc như vậy, không phải cậu và Mâu Nghiên cũng định tổ chức hôn lễ vào ngày hôm đó chứ! Vậy thì thật tốt, chúng ta có thể tổ chức chung!” Tô Huệ Phi liếc mắt là có thể nhìn ra tâm tư của Thương Mẫn, cô đã quên mất mâu thuẫn giữa Thương Mẫn và Mâu Nghiên bây giờ, vẻ mặt tươi cười, tràn đầy phấn khởi đề nghị.
“Rồi nói sau! Cậu chuẩn bị hôn lễ cẩn thận đi, tớ rất mong chờ được nhìn cô dâu xinh đẹp nhất.”
Tô Huệ Phi trở lại phòng cưới Lê Chuẩn chuẩn bị, nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp, cô nhìn chằm chằm vào bóng lưng Lê Chuẩn rồi ngẩn người.
“Về rồi à! Đói muốn chết rồi, ăn cơm thôi.”
Nét cười của Lê Chuẩn thật ấm áp, anh bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, cảnh tượng như vậy trước kia cô nằm mơ mới xuất hiện.
Trên bàn ăn, Tô Huệ Phi nhìn những món ăn mình thích ở trước mặt nhưng lại không muốn ăn chút nào.
Lê Chuẩn sờ sờ đầu cô, mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Lê Chuẩn, anh cảm thấy Mâu Nghiên là người như thế nào? Anh ta định vứt bỏ Thương Mẫn thật sao, Thương Mẫn lớn bụng bị đuổi ra khỏi nhả, thực sự quá lẻ loi.”
Lê Chuẩn kiên quyết lựa chọn tin tưởng Mâu Nghiên, đại ca tuyệt đối không phải loại người đứng núi này trông núi nọ: “Tình cảm của đại ca với Thương Mẫn tuyệt đối là thật, anh ấy chỉ đơn giản là muốn đền ơn cho Kỷ Mộng Hiền thôi, không thể vì Kỷ Mộng Hiền mà ảnh hưởng tình đến cảm của hai người họ đâu.”
Tô Huệ Phi giận dữ nói: “Vậy bây giờ Mâu Nghiên có chuyện gì chứ, không quan tâm đến Thương Mẫn vào thời điểm khó khăn nhất, anh ta còn là đàn ông không.”
“Đại ca hẳn là có nỗi khổ tâm của mình.” Giọng nói Lê Chuẩn thấp xuống, gần như không có lực.