CHƯƠNG
“Chỉ cần tôi sống thì tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô ấy.” Bạch Chấp không hề do dự chút nào, giọng nói rất kiên định.
“Được, vậy thì làm phiền sau này cậu quan tâm cô ấy, chăm sóc cô ấy không phải là một chuyện dễ dàng.”
Mâu Nghiên chua xót nở nụ cười, lúc trước anh bá đạo kéo Thương Mẫn đến bên cạnh mình, vốn dĩ cho rằng có thể chăm sóc cô cả một đời, không ngờ tới là sức khỏe của anh lại đình công sớm như thế.
Nếu như biết mình chết sớm như vậy, có lẽ khi trước anh sẽ không kiên định cưỡng ép giữ cô ở bên cạnh mình.
“Có thể nói nguyên nhân anh rời khỏi cô ấy được không, có phải là anh đã sắp chết?”
Mâu Nghiên bị giọng điệu thẳng thắn của Bạch Chấp làm cho sửng sờ, chẳng lẽ là cậu ta đã biết?
Không có khả năng, Bạch Chấp không thể biết được!
Mâu Nghiên lấy một điếu thuốc lá, gõ gõ vào cái bật lửa: “Gặp phải một chút phiền phức.”
“Phiền phức gì, tôi có thể giúp anh một tay.”
Ánh mắt Bạch Chấp nhìn Mâu Nghiên đầy vẻ dò xét, là Mâu Nghiên không nói thật, chẳng qua, nếu như anh ta thật sự gặp khó khăn gì, nể tình Thương Mẫn, anh ta không ngại giúp anh một tay…
Mâu Nghiên cười nhẹ một tiếng, nhướng mày: “Dựa vào cậu…”
Bạch Chấp móc cây súng ngắn ở trong túi ra, hờ hững móc vào tay lượn vài vòng, ánh mắt nhìn Mâu Nghiên càng ngày càng lạnh lùng. Đột nhiên lại im lặng làm cho bầu không khí xung quanh như đọng lại, hai người đều không có ý thỏa hiệp.
Cuối cùng, vẫn là Mâu Nghiên thỏa hiệp trước, anh không biết lúc nào căn bệnh của mình sẽ tái phát, không thể dây dưa ở đây quá lâu: “Bạch Chấp, tôi không cho phép có đồ vật nguy hiểm xuất hiện ở bên cạnh cô ấy, cậu cứ như thế này, sớm muộn cũng có một ngày mang đến phiền phức cho cô ấy.”
Sắc mặt của Bạch Chấp lãnh đạm, nhìn như căn bản không nghe thấy lời nói của Mâu Nghiên: “Tại sao lại muốn ly hôn?”
“Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, cậu không cần phải quan tâm.”
Mâu Nghiên bực bội mở cái bật lửa, đốt điếu thuốc đã lấy ra từ sớm.
“Cô ấy rất buồn.”
Bạch Chấp nhìn về phương hướng khác, dường như là đang lẩm bẩm.
Câu nói này truyền vào trong lỗ tai của Mâu Nghiên, giống như có một tiếng sấm nổ vang, làm cho toàn thân anh run lên. Bốn chữ này dường như là một cây búa nặng nghìn cân đập vào trong ngực của anh, đau đến nỗi làm anh hô hấp khó khăn, toàn thân phát run.
“Dần dần rồi sẽ tốt thôi, cô ấy sẽ gặp được một người rất yêu cô ấy, sau đó có một cuộc sống thật vui vẻ, hạnh phúc cùng với người đàn ông khác, sống đến bạc đầu.”
Giọng nói của Mâu Nghiên rất dịu dàng, trong đôi mắt tràn đầy tình yêu và sự cưng chiều, nói xong lời cuối cùng, anh còn nở nụ cười.
Bạch Chấp chắc chắn có lẽ là Mâu Nghiên không còn sống lâu nữa, nếu không thì cũng sẽ không vội vàng bàn giao di ngôn, xử lý tài sản, anh ta thử dò xét.
“Nếu như không gặp được thì sao?”
Phản ứng của Mâu Nghiên có hơi lớn, đôi mắt sắc bén của anh nhìn Bạch Chấp, anh rất không thích giả thiết vừa nãy của anh ta: “Sẽ không, cô ấy tốt như thế, chắc chắn sẽ tìm được một người chồng sống hạnh phúc cả đời.”
Người phụ nữ mà anh yêu vĩnh viễn là người tốt nhất.
“Cô ấy cũng biết có lẽ là anh đã mắc phải bệnh nan y, nói là muốn chết cùng với anh.”