CHƯƠNG
“Cậu hai…” Nhìn thấy bộ dạng bướng bỉnh của anh, Lâm Chí suýt nữa đã nói ra bí mật trong lòng.
Anh ta được nhà họ Thịnh nuôi lớn, những gì anh ta có được bây giờ đều là nhờ ông cụ và bà cụ nhà họ Thịnh, nhưng anh ta lại không thể nào làm những chuyện tàn nhẫn với Mâu Nghiên được.
Lúc này anh ta rất hối hận vì đã cho Mâu Nghiên dùng loại thuốc mới ảnh hưởng đến ý chí của người bệnh, anh ta không ngờ loại thuốc này lại ảnh hưởng lớn tới Mâu Nghiên như vậy.
“Cậu hai, sức khỏe của anh hiện đang rất kém. Tôi cần hai ngày thôi, anh yên tâm ở đây hai ngày được không?”
Giọng điệu của Lâm Chí rất kiên quyết, Mâu Nghiên cũng nhận thấy sức khỏe của mình bây giờ đang rất yếu, cho dù bây giờ có đi thì cũng không thể xuất hiện trước mặt Thương Mẫn như một người bình thường được.
Mâu Nghiên phất tay ra hiệu cho Lâm Chí đi ra ngoài.
Khi anh đang nói chuyện với Lâm Chí thì điện thoại trong tay anh vẫn không ngừng rung lên, Thương Mẫn gọi đến liên tiếp, anh không còn cách nào khác đành gửi một tin nhắn cho Thương Mẫn.
“Ting ting.”
Thương Mẫn nhận được tin nhắn từ Mâu Nghiên: “Mẫn, anh ra nước ngoài để giải quyết việc khẩn cấp của công ty, ngoan ngoãn chờ anh về nhé.”
“Nhận điện thoại.” Cô nhanh chóng gửi tin nhắn, không nghe được giọng của Mâu Nghiên thì cô không yên tâm được.
“Ngoan, anh đang họp.”
“Họp xong lập tức gọi cho em.”
“Chuyện ở đây có chút phiền phức, phải rất muộn anh mới có thời gian.”
“Em đợi anh.”
“Không được, phải đi ngủ đúng giờ, có ngoan ngoãn ăn cơm không?”
Hai người tán gẫu hồi lâu, đầu óc Mâu Nghiên lại mơ màng, điện thoại rơi xuống gầm giường, lại ngất đi.
Thương Mẫn thấy anh không trả lời tin nhắn thì không quấy rầy anh nữa, anh gấp gáp chạy ra ngoài xử lý công việc như vậy thì chắc chắn chuyện đó rất phức tạp, chắc anh đang rất bận.
Hai ngày sau, Lâm Chí bất đắc dĩ tiễn Mâu Nghiên đi, trước khi anh đi còn dặn dò mấy câu: “Cậu hai, tôi đã đưa thuốc cho anh rồi, anh nhất định phải nhớ uống thuốc đúng giờ.”
Mâu Nghiên gật đầu, bước nhanh về phía nhà để xe dưới tầng hầm.
Mâu Nghiên lên xe, vừa nổ máy thì thấy một bóng người gầy gò đột ngột lao tới xe của mình.
“Anh Nghiên, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.”
Trên mặt đẫm nước mắt, Kỷ Mộng Hiền đập đập cửa kính xe ra hiệu cho Mâu Nghiên hạ cửa kính xe xuống.
Mâu Nghiên không muốn mất thời gian với cô ta, nhưng anh lại không mang theo vệ sĩ. Kỷ Mộng Hiền cứ chặn ở phía trước xe khiến anh không thể rời đi.
“Có chuyện gì?”
Cả hai giằng co một lúc lâu, lúc này Mâu Nghiên mới hạ cửa xe xuống.
“Anh Nghiên, anh quên hôm nay là ngày gì rồi sao?”
Hai mắt Kỷ Mộng Hiền đỏ hoe, hốc mắt sưng đỏ, thoạt nhìn giống như đã khóc rất lâu, váy dài màu trắng khiến cô ta trở nên gầy gò, đáng thương, khiến người ta thương tiếc.
Mâu Nghiên mở điện thoại lên, khi anh nhìn thấy màn hình màu xám kia, cả người đều bị không khí u buồn bao vây, mỏi mệt nói: “Tôi sẽ không quên, lên xe.”
Kỷ Mộng Hiền vội đi tới chỗ ghế lái phụ, kéo cửa xe, không mở ra được.