CHƯƠNG
“Ừ, Mẫn, cậu đừng quá khẩn trương, lo cho sức khỏe của cậu, có cần tớ qua nói chuyện cùng với cậu không?”
“Tớ không sao, không cần phiền cậu qua đâu.”
Bây giờ đầu óc của Thương Mẫn rất hỗn loạn, thật sự không có tâm tư nói gì với Tô Huệ Phi, những chuyện riêng giữa cô và Mâu Nghiên, cô không muốn để bạn thân biết quá nhiều.
“Được, vậy chúng ta đổi hôm khác.” Tô Huệ Phi sau khi cúp máy thì thở dài.
Ài, đi theo ông lớn như Cậu hai Mâu thật sự rất mệt, người thông minh như Thương Mẫn cũng ngày ngày bận sứt đầu mẻ trán, cô vẫn thích loại cuộc sống hạnh phúc ấm áp nhẹ nhàng như của mình và Lê Chuẩn.
Bên Lâm Chí, Mâu Nghiên sau khi tới thì giục: “Lâm Chí, thuốc của tôi sắp hết rồi, anh mau lấy thêm một ít cho tôi, tôi không tiện thường xuyên ra ngoài.”
Nhìn thấy Mâu Nghiên khí sắc càng ngày càng tệ, trong lòng Lâm Chí có hơi đau lòng, anh ta từ nhỏ nhìn thấy Cậu hai Mâu lớn lên, bây giờ giương mắt nhìn anh đi vào con đường không lối về này, nói không áy náy là giả.
“Cậu hai, cơ thể của anh đã là nỏ mạnh hết đà rồi, anh vẫn là mau chóng làm phẫu thuật đi? Không thể kéo dài thêm nữa.”
“Đừng lôi thôi, mau đi kê thuốc.”
Mâu Nghiên nhìn thấy Lâm Chí cứ đứng ở đó không nhúc nhích thì nhíu mày hơi mất kiên nhẫn.
Anh không dễ dàng gì mới bôi ít thuốc hỗ trợ giấc ngủ vào gối của Thương Mẫn, chính là không muốn để cô biết anh ra ngoài, cho nên anh không có thời gian lãng phí ở đây.
“Bây giờ tôi đi.”
Lâm Chí cúi đầu rời đi, Mâu Nghiên trong lòng chỉ nghĩ tới Thương Mẫn nên không hề phát hiện anh ta có gì không đúng lắm.
Rất nhanh Lâm Chí đã cầm thuốc nhiều hơn trước gấp ba lần ra cho Mâu Nghiên, Mâu Nghiên sững người, nhanh như vậy sao? Anh mở miệng muốn hỏi gì đó, nháy mắt nhìn thấy thời gian trên đồng hồ, chỉ nói cảm ơn rồi nhấc chân rời khỏi.
Trên đường quay về Mâu Nghiên lái xe rất nhanh, vì để phòng ngừa vạn nhất, anh còn cố tình vòng đi mua một cái bánh kem đang hot mà Thương Mẫn rất thích.
Đi vào chung cư, nhìn thấy Thương Mẫn ngồi trên sô pha, Mâu Nghiên có hơi chột dạ tránh né ánh mắt của cô, giả vờ bình tĩnh nói.
“Mẫn dậy rồi à, có đói không, anh đặc biệt ra ngoài mua bánh kem đang hot mà em thích nhất cho em, lại đây nếm thử.”
Mâu Nghiên vừa mở miệng thì chặn hết những lời Thương Mẫn muốn nói, cô không tiện truy hỏi thêm, chỉ có thể đi tới ăn bánh kem.
Bánh kem mềm ngọt thơm nhẹ vừa vào trong miệng thì lan tỏa trong khoang miệng của cô, nhưng trái tim của cô lại không thấy ngọt, so với Mâu Nghiên, bánh kem có ngon thế nào đi nữa cũng không có mùi vị.
Ăn hai miếng thì cô không có khẩu vị nữa, thậm chí không nhịn được mà trào ngược dạ dày.
Nhìn thấy cô đột nhiên dừng lại, Mâu Nghiên vội hỏi: “Mẫn em sao vậy? Có phải là có chỗ nào không khỏe không, anh bây giờ bảo Lâm Chí tới.”
Thương Mẫn lập tức ngăn lại: “Không cần, chỉ là vừa rồi ăn hơi nhiều, bây giờ không ăn nổi nữa, bánh kem khá ngon, anh cũng nếm thử.”
“Được.”