Tôi cũng không phải là chưa từng dùng mạng xã hội, chỉ là đã bỏ mấy năm rồi không đụng đến. Vì vậy lúc dùng lại cũng không đến nỗi quá bỡ ngỡ. Trong mấy ngày nghỉ ở Vũ Hán và trên chuyến bay trở về Bắc Kinh, đã mài ngón tay trên màn hình điện thoại biết bao nhiêu lần, ngồi đọc tin tức về anh.
Hóa ra năm đó Thành Nhất đi Bắc Kinh, học ở Học viện Hý kịch Trung ương. Từ lúc tốt nghiệp cũng ở lại nơi đó, vật lộn với nghề diễn viên. Bắc Kinh quả thật là rộng lớn, tôi cũng ở đó đến tám năm, nhưng chưa từng gặp qua anh ấy một lần nào. Lại còn... chưa từng xem qua phim nào anh ấy đóng.
Nhiều năm như vậy cũng chưa từng thử tìm tên của anh ấy, nếu tìm hẳn đã biết được một chút rồi... Chỉ có điều, biết rồi lại làm sao? Sợ rằng dù có biết, cũng cứ mãi đứng từ xa mà nhìn thôi.
Vì gìn giữ ký ức về anh quá cẩn thận, lại rất sợ biết được hiện tại của anh.
Lúc Thành Nhất bước đến trước mặt tôi mà hỏi tôi câu đó, tôi vẫn không muốn, cũng không dám ngẩng mặt lên nhìn. Vì thế, anh lại hỏi một lần nữa.
“Bạn à, bạn có sao không? Bạn có cần đi phòng y tế không?”
Lúc ấy tôi mới chầm chậm ngẩng đầu lên. Nhìn thấy mấy quyển sách trên tay anh, lại thấy một chiếc áo sơ mi trắng, trên ngực áo còn có phù hiệu ghi tên và lớp học.
Thành Nhất.
Cái tên này, một lần nhìn thấy, cả đời không quên.
Lúc trở về phòng tập, nghe quản lý nói trong thời gian tôi đi vắng, có mấy PT huấn luyện thay gây họa cho anh ta. Dương Chí Huyền – quản lý phòng tập - vỗ vỗ vai tôi, thở dài nói.
“Em mau nhận lại mấy khách hàng này đi, anh nghe mắng vốn đến đầu ong ong lên rồi. Mấy đứa kia... không kiềm được muốn trèo cao.”
“Mấy khách hàng này” mà anh ta nói đến là khách VVIP của phòng tập. Hầu hết đều có địa vị cao, thân phận nhạy cảm, nói một cách đơn giản là người có tiền có quyền. PT tập cho họ hầu hết đều không bỏ qua ý định làm thân để trèo cao, khiến cho họ rất chán ghét. Chính vì vậy, mà cuối cùng mới giao lại cho tôi – nói dễ nghe thì bởi tôi không có tham vọng, nói khó nghe là loại không có tiền đồ. Nếu có tiền đồ cũng không từ bỏ công việc trước đây để đi làm nghề này.
Cả ngày hôm đó nhận lại khách, gần như mỗi buổi tập đều bắt đầu với chuyện kể về PT thay thế tôi trong tuần trước. Tôi không biết trả lời thế nào, chỉ im lặng. Đến cuối ngày, lúc sắp về lại nghe Dương Chí Huyền gọi vào. Anh đưa cho tôi một hợp đồng mới, cười nói.
“Giao cho em hợp đồng này, sợ mấy đứa kia nó ganh chết mất thôi. Nhận nổi không?”
Tôi cúi đầu đáp.
“Không sao. Em quen rồi.”
Nhận được khách hàng mà ai cũng muốn nhận dĩ nhiên sẽ bị nói ra nói vào.
Nhưng mà mấy năm nay cứ luôn nhận những hợp đồng như vậy, có lẽ cũng chỉ vì thực sự có thể bỏ ngoài tai mọi lời thị phi. Cãi nhau không có kết quả gì, phân bua cũng vậy. Sự yên tĩnh mà tôi khó khăn lắm mới tìm kiếm được, sao có thể từ bỏ dễ dàng như thế?
Nhưng mà vào lúc mở hợp đồng ra, nhìn thông tin khách hàng mới, tay tôi khựng lại một chút.
Thành Nhất.
Hai mươi tám tuổi.
Diễn viên.
Thành Nhất nhận đóng một bộ phim điện ảnh mới, vai diễn chính diện, là cảnh sát. Trong phim có rất nhiều phân đoạn hành động, khoe cơ bắp – dáng đẹp sáu múi là không thể thiếu. Vì vậy mà cần có huấn luyện viên cá nhân và chế độ luyện tập riêng. Rốt cuộc vì sao lại rơi xuống tay tôi? Dù rằng trung tâm mà tôi làm việc quả thật thuộc về một hệ thống có tiếng ở Bắc Kinh, nhưng mà chẳng phải hệ thống này có vô số phòng tập đó sao? Vì sao lại là nơi này chứ? Nơi này gần nhà anh, hay là gần công ty quản lý của anh?
Rốt cuộc thì tôi cũng chẳng biết được lí do, tất cả mọi thứ chỉ là một tổ hợp của vô số sự ngẫu nhiên không hơn. Mười một giờ đêm cầm hợp đồng xem lại, lên mạng tìm hình của anh nhìn nhìn một lúc, rồi tắt đèn đi ngủ. Có nhiều việc rối lên cũng chẳng làm được gì, chỉ phải chờ diễn biến mà thôi.
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, trong giấc mơ đêm đó lại vẫn nhìn thấy anh. Cả thế giới trong mơ, tất thảy đều là anh.
Mười năm nay, tôi học xong trung học, lên đại học, đi làm, đổi công việc – trong khoảng thời gian đó, cũng từng quen, từng chia tay. Đều không đáng nhớ, cũng không có chuyện gì qua đi để lại nuối tiếc hay kỷ niệm đẹp đẽ. Cảm thấy bản thân mình là loại người không yêu thương được ai cả, trái tim vừa hẹp hòi vừa mệt mỏi. Cho dù là muốn tỏ ra như có tình cảm nồng nhiệt, thì khi đối diện với bản thân mình, lại chỉ thấy lạnh lẽo hời hợt.
Trong mười năm đó, không phải lúc nào cũng nghĩ đến Thành Nhất. Khoảng bốn, năm năm đầu tiên sau khi anh rời trường, thực sự là nhớ đến có lúc có thể rơi nước mắt. Mấy mùa đông lạnh lẽo, gần như đều ôm kí ức ít ỏi về anh mà tự sưởi ấm bản thân mình. Nhưng cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ tìm kiếm anh. Khi đó cảm thấy sự dịu dàng này là của riêng mình, người con trai trong kí ức cũng là của riêng mình, nếu tìm đến có thể sẽ chỉ thấy người trong tưởng tượng và người thực tế khác nhau rất xa mà thôi. Năm năm tháng tháng trôi qua, anh hẳn cũng đã cùng ai đó trải qua thanh xuân. Nếu vậy, tôi cứ ở đây ôm lấy câu chuyện nhỏ của riêng mình mà thôi.
Về sau, vì đi làm, gặp nhiều chuyện khổ chuyện buồn, cũng gặp nhiều mệt mỏi khác hẳn với kiểu buồn bã của tuổi thiếu niên, mà tôi dường như rất ít khi nghĩ về những chuyện cũ. Có những khoảnh khắc bất chợt, hoặc vì trở về Vũ Hán, hoặc vì nhìn thấy thứ gì đó gợi nhớ thời trung học, sẽ nhớ tới Thành Nhất. Nhưng cũng không còn thường xuyên nữa. Thời gian dần trôi, ký ức dù không nhạt nhòa cũng không thường trở lại như trước.
Chỉ là mấy ngày nay, lại bị khơi dậy, tựa như sóng trào. Trong giấc mơ, nhìn thấy Thành Nhất lúc đang học lớp mười hai, áo trắng sáng lên giữa nắng sân trường. Khi đó, từ hành lang ở tầng hai, tôi có thể nhìn qua sân đến dãy lớp mười hai vào mỗi giờ ra chơi. Thành Nhất không thường xuyên ra khỏi lớp, cũng không đứng dưới sân trường cười giỡn như những người khác, chỉ thỉnh thoảng mới thấy anh bước ra ngoài, đứng ở hành lang. Mỗi lần như vậy, đứng nhìn anh, rõ ràng chỉ cách một khoảng sân, nhưng tôi lại cảm thấy như cả một đại dương mênh mông. Tôi không muốn vượt đại dương, cũng không muốn người đứng bên kìa bờ nhìn thấy mình, vì vậy, rốt cuộc đối phương thực sự không biết.
Đã có thể im lặng nhiều năm như thế, vào lúc này gặp lại,
tôi còn có thể làm gì khác đây?
Dù là mộng tưởng hay kỷ niệm, thì cũng là mộng tưởng và kỷ niệm của riêng tôi mà thôi...