Diêm Thanh Viên ngồi trên xe cùng các vệ sĩ, nhưng rất tự nhiên trò chuyện quen thuộc.
"Trước kia đều là các anh đi theo bên cạnh em ạ?" Diêm Thanh Viên nghĩ đến lúc trước mình chỉ túm ra được một Diêm Đàm, không ngờ còn mấy người này nữa.
"Đúng rồi, khi đó bọn anh cứ nhìn Diêm Đàm được ở bên cạnh em còn được mời ăn cơm thì hâm mộ ghen ghét, vừa tan làm thì để anh ta mời đi ăn, không ngờ Diêm Đàm chưa từng keo kiệt, mỗi lần ăn bọn anh đều được ăn một bữa no nê, khiến cho bọn anh sau này đều ngại để anh ấy mời."
Đám vệ sĩ vẫn luôn nhìn Diêm Thanh Viên ở cạnh Diêm Đàm nói liên miên không ngừng, cũng biết thì ra Diêm tiểu thiếu gia là một người nói nhiều.
"Nếu các anh sớm nói cho em biết thì cũng sẽ mời các anh mà, có điều bây giờ không được, em không có tiền á." Diêm Thanh Viên nở nụ cười, vẻ trêu chọc trong đó cũng không khiến người ta khó chịu.
"Đây cũng không phải vấn đề mời hay không mời, mà là cảm thấy cũng phải có người nói chuyện cho đỡ buồn chán." Đám vệ sĩ cười nói.
"Các anh vẫn luôn đi theo em, vậy chẳng phải những chuyện xấu hổ em làm các anh đều biết hết luôn hả?" Diêm Thanh Viên chớp mắt lia lịa, dần nhận ra điều này, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng.
"Thật ra ở cùng với Diêm tiểu thiếu gia cũng rất thú vị, Diêm tiểu thiếu gia hay chạy đến những nơi mới lạ, nhắc mới nhớ, sao Diêm tiểu thiếu gia thích chạy đi nhảy khắp nơi thế?"
Nghe vệ sĩ nói xong, Diêm Thanh Viên hơi sững sờ, cậu không nghĩ tới điều này, nhưng cậu vô cùng thích tìm một số ngõ hẻm chật hẹp không người giữa các tòa nhà cao tầng.
"Chỉ là cảm thấy nơi đó, có chút mới lạ thôi." Thật ra Diêm Thanh Viên cũng không hiểu vì sao mình lại có sở thích kỳ lạ này, "Các anh không cần tâng bốc em đâu, đi theo em nhất định rất nhàm chán."
"Không đâu, những gì bọn anh nói là thật đó."
"Đúng đó đúng đó, hơn nữa sau khi tiểu thiếu gia mua chút đồ ăn vặt xong thì bọn anh cũng đi vào mua chút ít nếm thử, Diêm tiểu thiếu gia thật sự có thể nếm thử các loại mùi vị sao?" Thật ra bọn họ chỉ muốn đảm bảo cái dạ dày yếu ớt của Diêm tiểu thiếu gia sau khi ăn những thứ này có làm sao thì cũng có thể phản ứng kịp thời.
"Nếu đói bụng thì ăn cái gì cũng bình thường mà." Diêm Thanh Viên cười nói, "Có điều bây giờ các anh đi theo Nghiêm Hãn Hải chắc là có nhiều chuyện thú vị xảy ra phải không?"
"Cũng chưa chắc." Lúc này vệ sĩ trong đó nói, nhưng mà những lời này vừa nói ra không hiểu sao tất cả mọi người đều im lặng.
Diêm Thanh Viên cũng cảm nhận được sự im lặng quỷ dị này, hỏi: "Có phải em hỏi vấn đề không nên hỏi không ạ?"
"Thật ra cũng không phải, chỉ là xuất phát từ việc bảo vệ thông tin của người thuê, bọn anh không thể nói quá nhiều." Vệ sĩ nói, "Nhưng những ngày đi theo Diêm tiểu thiếu gia thật sự là những ngày thoải mái nhất kể từ khi anh làm vệ sĩ."
"Dù sao người như em làm sao có thể có người đến bắt cóc em đây? Các anh đều lo lắng vô căn cứ." Diêm Thanh Viên nhún vai.
"Loại chuyện này không sợ việc to tát, chỉ sợ việc không may xảy ra bất ngờ, sớm muộn gì phòng ngừa cũng tốt, chứng minh nhị thiếu gia rất yêu thương Diêm tiểu thiếu gia."
Diêm Thanh Viên nhìn đám vệ sĩ bên cạnh, bỗng không biết nói gì.
"Các anh nhất định sẽ rất thích Nghiêm Hãn Hải, dần dần các anh nhất định có thể hiểu được Nghiêm Hãn Hải tốt." Tất cả mọi người sẽ thích Nghiêm Hãn Hải, đây là nhận thức của Diêm Thanh Viên.
"Có thể sẽ vậy, dù sao bọn anh đều rất thích Diêm tiểu thiếu gia, cái vị kia kìa, em có nhìn thấy không, người trẻ tuổi nhất ấy?" Vệ sĩ đột đột nhiên nói với vệ sĩ trẻ tuổi nhất ở ghế sau, "Lúc trước lúc mới tới, tên nhóc này thích Diêm tiểu thiếu gia nhất đó."
Vệ sĩ trẻ tuổi kia lập tức đỏ mặt: "Diêm tiểu thiếu gia vốn dĩ đáng yêu như vậy, thích cậu ấy không phải rất bình thường sao? Có gì lạ đâu!"
"Không ai nói cậu kỳ lạ mà ha ha ha." Lúc này mấy vệ sĩ cũng bật cười, nhưng sau khi cười, vệ sĩ lớn tuổi nhất nói, "Thật ra Diêm tiểu thiếu gia à, rất nhiều chuyện em thật sự không cần tự coi thường mình đâu, em rất được mọi người thích."
Diêm Thanh Viên khẽ mím môi cười: "Cảm ơn anh ạ."
Vệ sĩ chú ý đến nụ cười của Diêm Thanh Viên, trong lòng biết e rằng cậu căn bản không tin, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mỗi người đều có chỗ tốt, nhưng nếu muốn so sánh, anh ngược lại cảm thấy đi theo Diêm tiểu thiếu gia sẽ tốt hơn đi theo tam thiếu gia."
Diêm Thanh Viên hết hồn, cậu không ngờ lại nghe được những lời cảm tính như vậy từ miệng vệ sĩ, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Diêm tiểu thiếu gia, em chính là được người ta thích như vậy đó, thật sự không cần nghĩ quá nhiều."
Diêm Thanh Viên đầu tiên chớp mắt, sau đó cúi đầu, sau đó nữa ngẩng đầu lên, trong mắt đều là phủ định: "Không cần đặc biệt nịnh nọt em đâu, bây giờ em đã không thể cho các anh chỗ tốt rồi, khen em cũng vô dụng."
Vệ sĩ bĩu môi: "Diêm tiểu thiếu gia, em nói như vậy sẽ không dễ nghe đâu, anh lớn tuổi như vậy cũng không đến mức dùng lời nói dối để dỗ dành người khác."
Diêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, không thể tin nổi nói: "Nhưng cho dù nhìn thế nào cũng là Nghiêm Hãn Hải sẽ càng khiến người ta thích hơn không phải sao?"
"Tam thiếu gia rất tốt, nhưng cảm xúc sinh ra đối với cậu ta thiên về kính phục nhiều hơn." Vệ sĩ nghĩ, "Cảm thấy đó là người hoàn toàn khác với thế giới, không thể cộng hưởng, nhưng Diêm tiểu thiếu gia thì khác, khi nhìn thấy những điều đáng xấu hổ, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ chân thật."
共鸣 (Cộng minh): Này có hai nghĩa, là cộng hưởng, là đồng cảm, thông cảm, mình hông biết nên để cái nào, nhưng mà mình nghĩ là cái , vì mình nghĩ cộng hưởng là chung tần số não thì mới nói chuyện hợp với nhau được đúng khum, nếu bạn nào có ý kiến hay hơn thì nói cho nghe với nha ಥ‿ಥ
Trong mắt Diêm Thanh Viên tràn đầy kinh sợ, ngơ ngác nhìn vệ sĩ bên cạnh, lắp bắp không nói nên lời, nhưng sau khi hoàn toàn nghe hiểu đối phương đang nói gì, sắc mặt cũng bắt đầu từng chút một đỏ lên.
"Anh nhớ có một lần, Diêm tiểu thiếu gia bị mất ví tiền, lúc bọn anh sai người lấy lại ví tiền từ tay tên trộm thì tiểu thiếu gia đang ăn trước mặt một người bán hàng rong, nhưng đối phương không hỗ trợ thanh toán điện tử, vẻ mặt lúc ấy của tiểu thiếu gia phụt..." Vệ sĩ vừa nói vừa không nhịn được cười, ho khan một tiếng, dưới vẻ mặt xấu hổ gần chết của Diêm Thanh Viên, chuyển chủ đề, "Nhưng tam thiếu gia sẽ không, đi theo tam thiếu gia...!Sẽ cảm thấy mình là một phế vật."
Diêm Thanh Viên ngây ngẩn cả người, khi nhìn vệ sĩ đột nhiên cảm thấy cậu có thể cùng người vệ sĩ này sinh ra cộng hưởng.
"Em biết, em rất hiểu, cậu ấy siêu xuất sắc, không gì không làm được, cậu ấy rất lợi hại, cậu ấy thông minh có năng lực, tất cả mọi người không ai sánh kịp." Nghiêm Hãn Hải trong nhận thức của Diêm Thanh Viên là một sự tồn tại giống như thần, là nhân vật chính của thế giới này, không ai có thể sánh kịp.
"Ừm, là cảm giác này, nhưng cũng không phải không gì không làm được, con người nào có ai không gì không làm được?" Vệ sĩ cười khẽ, phản bác lời Diêm Thanh Viên nói.
"Cậu ấy thật sự không gì không làm được, thật đó, cậu ấy không phải người, cậu ấy là thần!" Lòng Diêm Thanh Viên đầy căm phẫn, vẻ mặt kia giống như giống như fan thần tượng lôi kéo người khác cũng thích thần tượng nhà mình.
安利 (An lợi): Này mình không hiểu lắm, nhưng mà hình như có nghĩa là mình thích một ai đó hay cái gì đó rồi dùng mọi cách, mọi cố gắng để lôi kéo người khác cũng thích như mình.
Diêm Thanh Viên vừa mới trưởng thành giống như trêu chọc nhưng lại dùng lời non nớt trẻ con khiến những người vệ sĩ xung quanh không nhịn được bật cười.
"Nhìn ra được Diêm tiểu thiếu gia thật sự rất thích tam thiếu gia." Vệ sĩ nói xong lại chợt nói, "Nhưng tam thiếu gia thích Diêm tiểu thiếu gia cũng có thể thấy rõ nè."
Diêm Thanh Viên chớp chớp mắt, ngón tay lặng lẽ đan vào nhau: "Dạ."
"Đối mặt với tình cảm ai cũng giống nhau, không ai hơn ai cả, tam thiếu gia khi không thể gặp được Diêm tiểu thiếu gia cũng luôn tìm mọi cách để tìm kiếm em, lần này người thật sự tìm được Diêm tiểu thiếu gia không phải nhị thiếu gia, mà là tam thiếu gia."
Diêm Thanh Viên bỗng ngây ngẩn cả người: "Không phải anh hai Nghiêm ạ?"
"Mặc dù nhị thiếu gia cũng tìm kiếm Diêm tiểu thiếu gia, nhưng tam thiếu gia là người làm nhiều nhất, lúc trước đồng ý trở thành người thừa kế với gia chủ, cũng là vì có thể tìm kiếm Diêm tiểu thiếu gia một cách toàn diện."
Khi vệ sĩ từng là vệ sĩ của Diêm Thanh Viên, luôn nhìn hai thiếu niên này như hình với bóng, bọn họ nương tựa vào nhau, lúc ở bên nhau chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy ấm áp, cho đến khi truyền ra tin đồn Nghiêm Hãn Hải và Diêm Thanh Viên sẽ trở thành người yêu, tất cả bọn họ vậy mà còn cảm thấy đó là điều rất đương nhiên.
Trong xã hội mà không phải ai cũng đồng ý với tình yêu đồng tính, bọn họ vậy mà không thể có ý kiến về sự phù hợp của hai người này.
Vì ai cũng có thể nhìn thấy niềm hạnh phúc trong mắt họ khi ở bên nhau.
"Tam thiếu gia đặc biệt thành lập một trang web, trang web này sẽ thu hút của tất cả những người có quan hệ với doanh nghiệp Nghiêm thị, bất cứ ai nhìn thấy tin tức về Diêm tiểu thiếu gia đều có thể đăng lên, sẽ có người chuyên môn đi kiểm tra tính xác thực của tin tức này, bất kể thật hay giả, sẽ cho người cung cấp tin tức đáng tin cậy một phần thưởng, số tiền này toàn bộ đều là tam thiếu gia tự bỏ tiền túi."
Lời nói của vệ sĩ khiến Diêm Thanh Viên ngây người, ánh mắt cậu chậm rãi mở to tựa như không thể tin được.
"Hơn nữa chỉ cần có tin tức có độ khả nghi cực cao tam thiếu gia nhất định sẽ đích thân điều tra, mỗi lần anh đều nhìn thấy ánh mắt cực kỳ thất vọng của tam thiếu gia khi tìm được người tương tự nhưng không phải Diêm tiểu thiếu gia, không thể không nói..." Vệ sĩ lớn tuổi nhất kia nhịn không được hơi che hai má, dường như không đành lòng, "Tam thiếu gia lúc đó thật sự chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đau lòng."
Trái tim Diêm Thanh Viên lỡ một nhịp, một lúc lâu cũng không nói nên lời.
Nghiêm Hãn Hải mạnh mẽ cỡ nào, ngay cả trong nghịch cảnh, hắn cũng có thể tìm thấy cơ hội để đột phá, hắn từng ở trong một gia đình không quá tốt, nhưng lại hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy hắn đáng thương.
Nhưng...!Bây giờ vệ sĩ lại nói Nghiêm Hãn Hải đáng thương, chắc không phải là Nghiêm Hãn Hải thật sự đâu.
"Cậu ấy luôn có thể tìm được, đây không phải...!Đã tìm được rồi sao?" Diêm Thanh Viên vẫn muốn phản bác.
"Nhưng trải qua vô số lần không tìm được, tuy rằng có thể nói là kiên trì bền bỉ, nhưng khi thật sự nhìn thấy sự bi thương của cậu ta, không ai không động lòng."
Nghiêm Hãn Hải bi thương?
Trong đầu Diêm Thanh Viên hiện ra khuôn mặt cực kỳ đẹp trai khiến người và thần đều cùng tức giận của Nghiêm Hãn Hải, hắn luôn tự tin, thờ ơ lạnh lùng, thậm chí là lạnh nhạt, mà cho dù thế nào cậu cũng không thể tưởng tượng trên khuôn mặt như vậy sẽ lộ ra vẻ bi thương.
"Sẽ không." Diêm Thanh Viên không muốn tin điều đó, đó chính là Nghiêm Hãn Hải mà, người không gì không làm được.
"Diêm tiểu thiếu gia, cho dù là ai thì cũng là con người mà, sẽ vui sẽ buồn, sao cậu có thể cho rằng tam thiếu gia sẽ không thương tâm chứ? Cậu ta thích Diêm tiểu thiếu gia như vậy, không tìm thấy Diêm tiểu thiếu gia nhất định sẽ vô cùng đau khổ."
"Nhưng bây giờ trông cậu ấy...!Căn bản không quan tâm đến em mà?" Nhưng mà lúc nói những lời này, Diêm Thanh Viên đột nhiên nghĩ tới gì đó.
Tuy rằng Nghiêm Hãn Hải trông có vẻ lạnh nhạt, không quan tâm cậu, nhưng nụ hôn cầm lòng không được kia, và hắn cưỡng ép mình.
"Có thể là do tức giận nhỉ?" Vệ sĩ cũng bốn mắt nhìn nhau.
"Tôi cũng nghĩ vậy, chắc ít nhiều gì cũng có tức giận, dù sao không tìm được lâu như vậy."
Diêm Thanh Viên càng nghe càng chột dạ, chỉ cảm thấy có lẽ mình coi sự tức giận đó là điều hiển nhiên, nhưng năm đó tống Cố Trường Hà vào tù, đưa Tư Tuyết Ngữ vào bệnh viện tâm thần, cậu cũng không nhìn thấy vẻ mặt Nghiêm Hãn Hải biến sắc.
Trong sách tình cảm của Nghiêm Hãn Hải cũng nhạt nhẽo, cho nên Diêm Thanh Viên luôn cho rằng chỉ cần Nghiêm Hãn Hải muốn vứt bỏ cậu, vậy sẽ không chút do dự vứt bỏ, là cậu sai sao?
"Có điều..." Đột nhiên có một vệ sĩ nói, "Cũng có rất nhiều người có âm mưu đào tạo ra thiếu niên rất giống Diêm tiểu thiếu gia đưa qua thăm dò, tuy rằng tôi cũng không biết kết quả rốt cuộc như thế nào."
"???" Diêm Thanh Viên vẻ mặt khó hiểu.
"Quả thật, tôi vẫn còn nhớ lúc trước có một thiếu niên được tìm thấy ở nhà nhánh, ngoại hình giống như Diêm tiểu thiếu gia, khi đó tam thiếu gia đích thân đi điều tra, sau đó mới biết là không phải, hơn nữa nghe nói có dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không biết cuối cùng thế nào."
Diêm Thanh Viên sau khi nghe được cách nói như vậy nhất thời cảm thấy sởn gai ốc, da đầu tê dại, có người đang...!Đặc biệt bắt chước cậu, sau đó tiếp cận Nghiêm Hãn Hải?
Nhưng nghĩ đến khả năng như vậy không biết vì sao Diêm Thanh Viên lại cảm thấy tức giận cực kỳ, trong giọng nói cũng mang theo sự ghen tuông: "Cho dù có bắt chước thế nào cũng không phải là chính em, em cũng đâu phải minh tinh, vậy mà có người phẫu thuật thẩm mỹ như em, người đó nhất định sẽ hối hận."
Mấy người vệ sĩ đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ trêu chọc trong mắt đối phương, sau đó cố ý khiêu khích Diêm Thanh Viên: "Ai biết được, có điều chưa từng nghe nói kẻ làm chuyện đó đã bị trừng phạt, người cung cấp tin tức cũng nhận được tiền thưởng, hơn nữa thiếu niên kia thật ra tôi cũng gặp rồi, người cung cấp tin tức cũng nhận được tiền thưởng, hơn nữa thiếu niên kia."
Diêm Thanh Viên chỉ cảm thấy người ta ăn cắp bản quyền của mình, trong lòng tràn đầy chua xót không vui: "Là do giống em ạ?"
"Ngược lại theo anh thấy thì đó là đặc điểm riêng của cậu ta." Vệ sĩ cố tình nói, "Có điều dù sao thì tam thiếu gia thích Diêm tiểu thiếu gia, người khác lấy khuôn mặt của Diêm tiểu thiếu gia làm nước cờ đầu cũng dễ hiểu, không chừng ở chung sẽ đột nhiên phát hiện bản chất của người này tốt, tất cả đều không thể nói trước được điều gì đúng không."
敲门砖: nước cờ đầu (phương tiện để đạt đến danh lợi).
Lần đầu tiên Diêm Thanh Viên có cảm giác không tình nguyện như thế, nghĩ đến loại chuyện này vậy mà lặng lẽ xảy ra ở một nơi mình không hay biết, quả thực tức muốn hộc si rô.
Bắt chước cậu dùng mặt cậu làm nước cờ đầu rồi giành lấy vị trí trước mặt Nghiêm Hãn Hải? Ai cho người đó mặt mũi!
Diêm Thanh Viên càng nghĩ càng giận, tức giận thì không muốn nói chuyện nữa.
Cậu cũng không lo lắng Nghiêm Hãn Hải thay lòng đổi dạ, tuy rằng Nghiêm Hãn Hải không trừng phạt đối phương, đó không phải là chứng minh trên thực tế Nghiêm Hãn Hải căn bản không quan tâm người kia rốt cuộc thế nào sao.
Nhưng trong đầu Diêm Thanh Viên lại não bổ rất nhiều cốt truyện cẩu huyết, sau đó càng nghĩ càng tức giận, giận đến muốn khóc.
Dù là trước kia hay bây giờ Diêm Thanh Viên chưa từng nghĩ tới chuyện này, luôn cảm thấy Nghiêm Hãn Hải có thể tự mình mỹ lệ, nhưng nếu một tên hề nhảy nhót không biết từ góc xó xỉnh nào xuất hiện, nếu người đó muốn là nhan sắc của Nghiêm Hãn Hải và tiền của hắn thì sao? Có ai có thể thích Nghiêm Hãn Hải hơn cậu không? Không hề!
跳梁小丑 (Khiêu lương tiểu sửu): Những người ngu ngốc mà cứ tưởng mình tài ba nhưng thực ra trong mắt người khác hành động của họ như những thằng hề.
Ở trong sách Nghiêm Hãn Hải làm lão xử nam cả đời, ở thế giới này làm sao có thể thông suốt tình cảm.
Mặc dù trong lòng Diêm Thanh Viên vẫn luôn ám chỉ điều này hoàn toàn không thể xảy ra, nhưng cậu vẫn tức giận đến mức hốc mắt đỏ hồng.
Vệ sĩ bên cạnh nhìn Diêm Thanh Viên lúc này im lặng, trong lòng cả hai đều biết có lẽ là chọc đến khó nghe nên ho khan hai tiếng để chuyển chủ đề.
Nhưng sự chua xót khó chịu này cứ luẩn quẩn trong lòng, nên Diêm Thanh Viên hoàn toàn không tham gia vào chủ đề tiếp theo.
Vệ sĩ cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng nên để Diêm Thanh Viên biết tình hình, dù sao khoảng thời gian bọn họ nhìn Nghiêm Hãn Hải tìm người cũng không dễ chịu lắm.
Tuy nói là nhà cho thuê nhưng những thứ nên có đều có, Nghiêm Trạch Thanh và Nghiêm Hãn Hải gói hàng nào, trước kia Diêm Thanh Viên cũng từng thế này, có cần gì thì trực tiếp mua căn bản không cần nghĩ đến mang theo bên người, nhưng bây giờ cậu biết những thứ rất cần thiết cho sinh hoạt hàng ngày cũng rất đắt.
Diêm Thanh Viên mua sắm không chỉ là một số vật dụng cần thiết cho cuộc sống hàng ngày, mà còn chuẩn bị bữa tối, Diêm Thanh Viên vẫn tin tưởng tay nghề của mình.
"Bình thường các anh sẽ cùng nhị thiếu gia và tam thiếu gia ăn cơm hả?" Diêm Thanh Viên vô thức hỏi.
Vệ sĩ nhất thời không phản ứng: "Vì sao Diêm tiểu thiếu gia lại gọi nhị thiếu gia tam thiếu gia?"
Cảm thấy nếu như hai vị thiếu gia nghe được nhất định sẽ rất tức giận, hẳn là không phải bọn họ cố ý muốn được gọi như vậy.
"Dù sao cũng là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng đâu thể gọi thẳng tên được ạ." Nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của vệ sĩ, cậu nói, "Nhưng em sẽ không gọi như vậy trong lúc riêng tư, em biết nhị thiếu gia không thích."
Còn tam thiếu gia thì sao? Vẻ mặt của mọi người đều có chút phức tạp.
Nghiêm Hãn Hải nằm trên sô pha trong phòng khách, trong không gian an tĩnh cũng chỉ có một mình hắn, dáng người thon dài cho dù nằm xuống lúc này cũng không có nhiều vẻ thư thái, mặc dù hắn nhắm mắt nhưng lại không phân biệt được rốt cuộc là đang ngủ hay là đang ngẩn người.
Khi Diêm Thanh Viên và vệ sĩ cùng mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào thì nhìn thấy là màn này ngay trước mắt, Diêm Thanh Viên vươn tay lặng lẽ làm một động tác im lặng, vệ sĩ im lặng để tất cả đồ đạc xuống sau đó rời đi.
Diêm Thanh Viên ngẫu nhiên đi tới một căn phòng, quả nhiên trong tủ trong phòng có một cái chăn mỏng được sử dụng vào mùa hè, Diêm Thanh Viên ôm ra lặng lẽ đi đến bên cạnh Nghiêm Hãn Hải.
Lén nhìn dáng vẻ ngủ say của hắn, Diêm Thanh Viên phát hiện mình chỉ có thể nhân lúc này mới dám quang minh chính đại nhìn người này.
Nhưng nhìn thời gian, Diêm Thanh Viên rón rén đắp chăn mỏng lên người Nghiêm Hãn Hải, thậm chí còn nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn như dỗ dành đứa nhỏ, lúc phát hiện mình đang làm gì Diêm Thanh Viên lập tức thu tay lại.
Nghiêm Hãn Hải trước đó hơi cau mày, nhưng bây giờ lại ngoài ý muốn bình tĩnh hơn nhiều, Diêm Thanh Viên nhìn hồi lâu mới xác định Nghiêm Hãn Hải đúng là đang ngủ, có lẽ là do làm việc quá mệt mỏi.
Diêm Thanh Viên nhìn đồng hồ, thật cẩn thận xách đồ ăn vừa mua đi vào nhà bếp, đóng cửa lại giống như đang làm chuyện xấu, lén lút bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.
Lý do Nghiêm Hãn Hải mở mắt ra là ngửi thấy mùi thơm dễ chịu phảng phất trong không khí, mùi thơm thoang thoảng và tiếng động không rõ ràng bên tai, hắn ngồi dậy khỏi sô pha, ánh mắt dần dần chuyển từ hoang mang sang tỉnh táo, trên tay là xúc cảm mềm mại, cúi đầu thì nhìn thấy chăn mỏng trên người.
Giấc ngủ của hắn luôn rất nông, người đã từng có thể ngủ bên cạnh hắn mà không làm cho hắn bừng tỉnh cũng chỉ có Diêm Thanh Viên, mà bây giờ...! Dù đã xa cách một năm nhưng hắn vẫn còn thói quen này, hơn nữa lần này ngủ rất ngon.
Xoa giữa mày, Nghiêm Hãn Hải không thể không thừa nhận bởi vì Diêm Thanh Viên ở bên cạnh cảm giác an tâm khiến cho chất lượng giấc ngủ của hắn tốt lên.
Sắc trời đã tối, sắp đến giờ ăn cơm tối, cửa nhà bếp mặc dù đã đóng nhưng vẫn có ngửi được mùi thơm ngon, ngón tay Nghiêm Hãn Hải lặng lẽ nhúc nhích.
Đã rất lâu rồi hắn không làm cơm, thời gian của hắn không nên lãng phí vào loại chuyện làm cơm không có ý nghĩa gì, nhưng mùi thức ăn bay trong không khí trái ngược với tay nghề bỏ bê của hắn, tay nghề của Diêm Thanh Viên thật sự có tiến bộ rất lớn.
Nghiêm Hãn Hải đứng dậy, đứng cạnh cửa bếp, vừa mở cửa đã nhìn thấy thiếu niên quay lưng lại đứng trước mặt hắn.
Cổ áo thiếu niên lộ ra làn da trắng như tuyết, khác hẳn với làn da rám nắng, chiếc cổ mảnh khảnh và mái tóc ngắn nhìn mềm mại trông rất thích.
Thiếu niên không nghe thấy tiếng mở cửa, quay lưng về phía cửa lớn, kỹ năng trên tay cậu rất tốt, bất kể là xào hay đảo muỗng đều làm rất đẹp, khác với phương pháp tính toán trước đây hắn đã dạy cậu vì cậu không nắm chắc về tất cả các loại gia vị, giờ đây cậu đã có thể xác định chính xác lượng nên sử dụng.
Trong nhà bếp mùi thơm tỏa ra khắp nơi, Nghiêm Hãn Hải chú ý tới Diêm Thanh Viên lúc nấu ăn thậm chí còn dùng gia vị, đó là kỹ xảo mà hắn chưa từng sử dụng.
Trong một năm mà hắn không biết, không một ai biết rốt cuộc cậu đã trưởng thành đến mức nào.
Nghiêm Hãn Hải chú ý tới bếp nấu kia hình như vẫn đang hầm canh, lúc này trên mặt bàn đã có hai đĩa thức ăn vừa mới nấu xong, màu sắc tươi ngon, khiến người ta rất thèm ăn, Nghiêm Hãn Hải rũ mắt nhìn, phát hiện bụng của mình vậy mà lại không chịu thua kém phát ra tiếng ọt ọt kêu gào đói bụng.
Diêm Thanh Viên nhìn thấy Nghiêm Hãn Hải đứng ở cửa khi cậu đang sắp xếp lại các món ăn, rất tự nhiên cong môi cười, hoàn toàn khác với thiếu niên từng ngượng ngùng khi bị nhìn ngồi ăn.
"Bây giờ cậu có đói lắm không? Tôi đã chuẩn bị năm món ăn một món canh, còn hai món nữa có lẽ chút xíu nữa mới có, cho nên..." Diêm Thanh Viên lấy ra một cái chén nhỏ, gặp một ít đồ ăn vào trong đó, "Cậu ăn cái này trước cho đỡ đói nha."
Nghiêm Hãn Hải nhìn chén nhỏ trong tay, ký ức quay trở lại, khi họ sống cùng nhau, Diêm Thanh Viên cũng giữ lại như vậy cho hắn ăn khuya.
"Trước kia mỗi lần nấu ăn tôi đều để lại phần trông ngon nhất cho cậu, nhưng bây giờ không cần nữa rồi."
Lời nói của Diêm Thanh Viên khiến tâm trạng của Nghiêm Hãn Hải đột nhiên buồn bã, điều này có nghĩa là hắn không còn là người đặc biệt nữa sao?
Tuy nhiên Diêm Thanh Viên đột nhiên khẽ cười rồi nói: "Bây giờ tôi có thể làm món nào cũng ngon, cậu thử xem?"
Nghiêm Hãn Hải nhìn thiếu niên trước mặt lộ ra nụ cười vui tươi, cúi đầu nhìn thức ăn trong chén của mình.
Năm món ăn một canh, hai thịt ba rau một canh, trong đó có một miếng gà rán, Nghiêm Hãn Hải vẫn nhớ Diêm Thanh Viên thích nhất là phần cánh gà, cậu từng cười nói với hắn cánh gà là phần ngon nhất của con gà.
Mà giờ đây cánh gà này được đặt trong chén của hắn, sáng chói giống như đang vạch trần Diêm Thanh Viên.
Nghiêm Hãn Hải cầm chén đũa lên, nhìn cánh gà màu sắc đẹp vô cùng hấp dẫn người khác, đang định ăn miếng đầu tiên, nhưng đột nhiên một bàn tay vươn ra từ bên cạnh hắn, trực tiếp lấy đi cánh gà trong chén của hắn.
Nghiêm Hãn Hải trợn to mắt, quay đầu lại, nhìn thấy Nghiêm Trạch Thanh nhét thẳng cánh gà vào miệng.
___
//.
::.
___
Em Nghiêm gòi mà sao tác giả cứ gọi là thiếu niên quài vậy ta ಥ‿ಥ.