Hai nhân viên cảnh sát chỉ cảm thấy hôm nay không khí trong xe rất bất thường, thường áp giải tội phạm, hoặc bắt kẻ tình nghi cũng không có không khí quỷ dị như này.
Đến lúc nhìn thấy cổng lớn Cục Cảnh Sát khó hiểu nhẹ nhàng thở một hơi.
Nghiêm Thanh Viên xuống xe, đứng ngây ngốc cạnh cửa xe, nhìn cổng Cục Cảnh Sát, nơi mà cậu chưa bao giờ nghĩ mình sẽ vào, chỉ cảm thấy nơi đây uy nghiêm, trang trọng đến mức không thể nhúc nhích chân.
"Tiểu thiếu gia?" Diêm Đàm quơ tay trước mặt Nghiêm Thanh Viên, đột nhiên bị Nghiêm Thanh Viên bắt được.
Những lời hung hăng lúc trước đã nói, đến bây giờ cậu mới nhận ra mình đi đâu, cả người đều hoang mang bối rối.
Cậu muốn đi vào Cục Cảnh Sát à?
Cố Hãn Hải dừng bước chân, cũng quay đầu lại, hoang mang nhìn một bị túm một đi bộ, Nghiêm Thanh Viên không bị túm đi thì liền dừng lại.
Rõ ràng lúc trước Nghiêm Thanh Viên không nhận ra ý nghĩa của việc vào Cục Cảnh Sát, Cố Hãn Hải lại vô cùng vui mừng trước sự ngốc nghếch của Nghiêm Thanh Viên, bị tên trộm móc túi trả đũa mà cảm xúc xuống thấp lại vì một màn này mà tâm tình trở nên tốt hơn một chút, có cảm giác buồn cười.
"Sao thế?" Nhân viên cảnh sát nói.
"Hôm nay cháu! " Nghiêm Thanh Viên túm tay áo của Diêm Đàm, đứng phía sau Diêm Đàm nhìn về phía cảnh sát, "Hôm nay cháu tới làm nhân chứng phải không?"
"Đúng rồi.
" Hai vị cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy có chút dở khóc dở cười, "Đừng căng thẳng, cháu có làm chuyện xấu nào đâu.
"
Nghiêm Thanh Viên suy tư ba giây, đúng vậy, cậu còn chưa kịp làm chuyện xấu gì mà? Cho dù có làm chuyện xấu thì cũng không đến mức tới Cục Cảnh Sát! Ở trong sách cậu cũng nhiều lắm là nghiện miệng, làm ra những cản đường nhỏ, chỉ làm như vậy thôi, cũng không phạm đến pháp luật.
"Tôi rất ổn, tôi không sao, chúng ta đi thôi!"
Cố Hãn Hải như có như không nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên, trong mắt hiện lên một ý cười, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài.
Đầu tiên cảnh sát lấy lời khai của Cố Hãn Hải, có điều lúc biết tuổi của Cố Hãn Hải thì ngạc nhiên, vậy mà mới mười sáu tuổi?
"Ba mẹ cậu đâu?"
"Bọn họ không tiện.
" Lúc Cố Hãn Hải nói đến ba mẹ biểu cảm vẫn thản nhiên, "Tôi đã mười sáu rồi, có thể chịu trách nhiệm hành vi của mình, không cần phải gọi họ qua đây.
"
Nghiêm Thanh Viên dùng ánh mắt trông mong nhìn hắn, so với bất kì bạn cùng lứa xung quanh, Cố Hãn Hải có sự thành thục trọng ổn không phù hợp với tuổi hiện tại, một phần trầm ổn này có lẽ là sau này được xã hội mài giũa mới có thể như vậy.
Khi chỉ cậu, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên cảm thấy, có lẽ tất cả những người bạn cùng lừa cũng không thể bằng Cố Hãn Hải.
Cảnh sát hỏi xong Cố Hãn Hải thì hỏi Nghiêm Thanh Viên, sau khi nghe được tuổi của Nghiêm Thanh Viên thì cười nói: "Các cậu rất có duyên đó.
"
Có thể không sao? Nghiêm Thanh Viên sau khi nghe lời này cũng không cười mà chỉ cảm thấy chua xót, người bên cạnh cậu là bởi vì cậu mà trở thành kim cương bị phủ bụi.
"Anh là! " Cảnh sát nhìn về phía Diêm Đàm.
"Tôi là vệ sĩ của tiểu thiếu gia.
" Diêm Đàm nói, thuận tiện lấy ra giấy chứng nhận chứng minh thân phận của mình, giấy tờ tùy thân lúc nào cũng mang theo đầy đủ.
"Ơ, anh không phải ba đứa nhỏ à?" Cảnh sát nhìn độ tuổi phía trên hơi nhướng mày, đúng là không đủ để sinh ra đứa con lớn như vây, đứa nhỏ này tìm người tới giả thành ba, bọn họ vậy mà lại tin, nhất thời có chút trầm mặc.
"Tôi lớn lên trông khá già, nhưng đúng là không có quan hệ huyết thống với tiểu thiếu gia.
" Diêm Đàm nói.
"Vậy cậu gọi ba mẹ cậu tới một chuyến?" Cảnh sát lại lần nữa hỏi Nghiêm Thanh Viên.
Nghiêm Thanh Viên bị hỏi thì sửng sốt, cá nhân cậu không muốn cha mẹ và Cố Hãn Hải gặp nhau trong tình huống này, lắp bắp nói: "Cháu, cháu đã! mười sáu tuổi rồi, ừm! có thể chịu trách nhiệm hành vi của bản thân, ừm, không, không cần gọi bọn họ qua đây!"
Cảnh sát phụt một tiếng bật cười: "Được thôi, học đến đâu dùng đến đó nhỉ?"
Nghiêm Thanh Viên bất lực nhìn những người xung quanh đều buồn cười, gương mặt nhanh chóng nóng lên vì ngại ngùng, hay là vì sự thả lỏng sau khi thoát được một kiếp nạn, bản thân Nghiêm Thanh Viên cũng không rõ.
Đôi mắt của Cố Hãn Hải vẫn luôn nhìn Nghiêm Thanh Viên, lúc Nghiêm Thanh Viên đỏ mặt sẽ lan từ gương mặt đến mang tai, cả người đỏ bừng, trắng nõn đáng yêu, Cố Hãn Hải không nhịn được muốn lấy tay chạm vào, nhưng đầu ngón tay lại chạm vào ống đựng bút lạnh lẽo trên bàn.
Cố Hãn Hải muốn đổi chỗ ngồi.
Ngồi bên cạnh thiếu niên, hắn sẽ luôn muốn làm một số chuyện bình thường sẽ không làm.
Nhưng mà nếu chủ động nói muốn đổi vị trí, đầu tiên bản năng Cố Hãn Hải không muốn, coi như hắn thuyết phục được bản thân, Nghiêm Thanh Viên cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Đây không phải là điều hắn muốn.
Lúc này tên trộm túi bị cảnh sát bắt đang được dẫn vào đây, ngồi cách bọn họ một cái hàng rào, tên trộm túi kia trông có vẻ chật vật, gương mặt hơn phân nửa đều sưng lên, vừa nhìn thấy Cố Hãn Hải đã giơ bàn tay bị còng chỉ ngón tay vào Cố Hãn Hải, hàm răng bị hở, mồm miệng nói không rõ: "Chính, chính là hắn, đau! chính là hắn đánh tôi đến ngất xỉu, bây giờ đầu óc của tôi còn mê mang, bị thương nghiêm trọng, còn rụng răng, bắt hắn đền tiền!"
Sắc mặt Cố Hãn Hải nháy mắt lạnh xuống, ánh mắt âm trầm nhìn về phía gương mặt tên trộm túi, ánh mắt này kích thích tên trộm túi giật mình một cái.
"Mấy người nhìn hắn kìa, hắn hung dữ như vậy, tôi lúc ấy không có phản kháng, hắn vẫn đánh tôi, còn đánh tôi đến ngất.
" Tên trộm túi nói chuyện mồm miệng không rõ, mỗi một chữ đều hỗn loạn bên trong còn lẫn cả tiếng hít khi đau đớn, còn hung tợn trừng mắt Cố Hãn Hải, "Hắn, hắn đến bồi thường, cả hàm răng của tôi đều có vấn đề, không ăn được cái gì hết, hắn nhất định phải trả tiền!"
Cảnh sát nhíu mày, ấn bả vai tên trộm túi để hắn ngồi xuống.
Cố Hãn Hải sắc mặt âm trầm, hắn xuống tay đến mức độ nào sao hắn có thể không biết, vết thương này nhìn thì nghiêm trọng nhưng không để lại di chứng gì cả, người này trả đũa hắn, hắn!
"Anh nói hưu nói vượn!"
Bên tai Cố Hãn Hải bỗng nhiên vang lên âm thanh trong trẻo của thiếu niên, suy nghĩ âm u nháy mắt bị đánh nát, đồng tử Cố Hãn Hải hơi mở to, kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên dễ thẹn thùng nhưng lúc này đây toàn là lửa giận trong đôi mắt sáng lấp lánh ấy, chỉ vào tên trộm túi đang kêu gào từ nãy.
"Tôi tận mắt nhìn thấy lúc anh chạy trốn còn đẩy vài người qua đường, may mắn là bọn bọ không ai bị thương, nếu không bây giờ một người trong số họ đòi tiền trị thương, anh còn có thể như bây giờ ở đây kêu gào à?"
"Nếu hắn không đuổi theo tôi thì tôi chạy làm gì?!" Hàm răng tên trộm túi lọt gió, nói chuyện buồn cười, nhưng Nghiêm Thanh Viên chẳng thấy buồn cười, trong đầu bây giờ toàn là bốn chữ to không nói lý lẽ liên tục xuất hiện.
"Nếu anh không trộm đồ thì hắn sẽ đuổi theo anh sao?" Nghiêm Thanh Viên nóng nảy đến mức hai tay vỗ cái bàn.
Nghiêm Thanh Viên từ nhỏ được nuông chiều, cũng dưỡng ra được chút tính tình của tiểu thiếu gia, có điều không thể hiện ra với người nhà, đối với Cố Hãn Hải thì còn hạ một bậc, nhưng không có nghĩa là Nghiêm Thanh Viên sẽ làm vậy với người ngoài, cậu sẽ không khách khí.
"Suy cho cùng do anh làm chuyện xấu, anh phạm pháp, anh trộm nhiều tiền của mọi người như vậy, lúc ấy tôi đều thấy được, tràn đầy ra trên đất, anh suốt ngày chỉ biết trộm nhiều tiền của người khác, vậy anh có biết những người bị trộm lo lắng thế nào không?!"
"Tôi trộm ví tiền thì hắn cũng không thể đánh tôi! Lúc ấy tôi không đánh trả thì hắn đánh tôi như vậy chính là không được! Hắn phạm pháp, hắn bồi thường!" Tên trộm ví cũng là tính tình lớn, lúc này dựa vào bản thân có lí, sống chết không buông.
"Anh nói hắn đánh anh, làm anh bị thương, vậy giám định vết thương đâu?!" Nghiêm Thanh Viên hỏi đối phương, "Chỉ cần giám định ra vết thương là do hắn làm, muốn trả bao nhiêu, tôi thay hắn trả!"
"Cậu nghĩ cậu là ai vậy? Tại sao phải dựa vào cậu đưa tiền, hắn là một người đàn ông có tay có chân mà để một đứa nhóc trả tiền? Tôi có thể dựa vào ăn trộm để nuôi sống chính mình, hắn ăn không ngồi rồi còn mặt mũi nói tôi?" Bản thân bị rượt đánh đến choáng váng, tên trộm ví âm thầm kết thù với Cố Hãn Hải trong lòng, không định làm Cố Hãn Hải thoái mái.
Nghe tên trộm ví xúc phạm Nghiêm Thanh Viên, tay Cố Hãn Hải chợt nắm thành quyền, cánh tay nổi đầy gân xanh, tức giận không kiểm soát được, dường như đang bị mất khống chế tột độ.
Nhưng mà vào lúc này, Nghiêm Thanh Viên đột nhiên chắn trước mặt hắn, che khuất tên trộm ví đang nhìn về phía Cố Hãn Hải với ánh mắt đầy khiêu khích, cũng ngăn Cố Hãn Hải bớt kích động.
"Chỉ vì không thể làm việc tốt mà bị rác rưởi làm bẩn.
"
Nghiêm Thanh Viên lời lẽ chính đáng, không chỉ vì hổ thẹn với Cố Hãn Hải, nhiều hơn là bởi vì trong sự kiện này, Nghiêm Thanh Viên vốn không cho rằng Cố Hãn Hải làm sai việc gì, không nên bị oan.
"Mày con mẹ nó nói ai là rác rưởi? Tin hay không tao! " Tên trộm ví theo bản năng muốn nói lời uy hiếp, lại bị cảnh ngục mạnh bạo đè bả vai xuống, khí thế bị giảm xuống một nửa, gã cũng là thấy Nghiêm Thanh Viên mặt trắng nõn dễ bắt nạt, nhưng gã không có gan đi đối phó với cảnh ngục, "Được thôi, mày có tiền, mày có bản lĩnh, vạn, thiếu một đồng cũng không được!"
vạn = nghìn tệ = .
.
.
đồng.
Tên trộm ví không dám ở trước mặt cảnh sát kêu gào, bị Nghiêm Thanh Viên kích thích đến khó thở, trực tiếp lớn mồm, thân thể của gã bây giờ rất tốt, có thể chạy nhảy, chỗ nào cần vạn.
"Có thể, đương nhiên không thành vấn đề, tiền tôi có thể đưa cho anh, nhưng anh tốt nhất nên chuẩn bị tâm lí thật tốt, chỉ cần anh mãn hạn tù, Nghiêm gia tôi có rất nhiều biện pháp khiến anh sống không tốt, sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ khiến anh hối hận vì đã cầm vạn này!"
Tiểu thiếu gia Nghiêm Thanh Viên khi tính tình nổi lên, lại quật cường bướng bỉnh, nói những lời tàn nhẫn trước mặt mọi người.
Sắc mặt Diêm Đàm cũng có chút xấu hổ, theo bản năng nhìn về phía cảnh sát, từ lúc bắt đầu cảnh sát cũng không muốn làm quá cũng vì không muốn để ý tới tên trộm ví tố cáo hợp lí nên không thể không làm, lúc này cho dù Nghiêm Thanh Viên nói cái gì cũng một nhắm một mở.
Hơn nữa, lúc Nghiêm Thanh Viên nói Chỉ vì không thể làm việc tốt mà bị rác rưởi làm bẩn, vẻ mặt của cảnh sát biểu tình có hơi vi diệu.
Bọn họ là cảnh sát, theo lẽ công bằng chấp pháp, bọn họ đều là cùng một dạng người, cũng có đạo lí của bản thân, nhìn Nghiêm Thanh Viên và tên trộm ví cãi nhau, không cần nói ra trong lòng cũng tự có ý kiến của riêng mình.
Nghiêm Thanh Viên đột nhiên nói ra Nghiêm gia, mọi người đều không ngờ đến, địa vị Nghiêm gia ít nhiều gì cũng khiến mọi người kinh sợ.
Cảnh sát dùng ánh mắt king ngạc nhìn Cố Hãn Hải, không ngờ tên nhóc nghèo này lại có thể gặp được quý nhân.
Nghiêm Thanh Viên thì nghĩ rất đơn giản, Cố Hãn Hải là con ruột chân chính của Nghiêm gia, không giống với hàng giả hàng nhái như cậu, Nghiêm gia cho dù không muốn giúp cậu, nhưng chắc chắn sẽ vì thể diện của Cố Hãn Hải, cho nên lời này của Nghiêm Thanh Viên càng hợp tình hợp lý.
"Cậu! Nghiêm gia! " Rõ ràng tên trộm ví này cũng từng nghe qua vài bộ mặt của thành phố, nghe được Nghiêm Thanh Viên dám lấy Nghiêm gia ra nói làm gã muốn choáng váng, lửa giận trút hơn một nửa giờ cũng tắt ngúm, dù sao không phải ai cũng dám lấy Nghiêm gia ra nói.
Trong khoảng thời gian ngắn bầu không khí có chút cứng đờ.
Lúc tất cả mọi người đang kiêng kị Nghiêm gia, trong mắt Cố Hãn Hải bây giờ chỉ có sườn mặt của Nghiêm Thanh Viên.
Thiếu niên nhỏ nhỏ dễ ngại ngùng vì hắn mà bênh vực kẻ yếu, kiên trì dùng bả vai không rộng che chắn trước mắt hắn, mặt hướng về phía người xấu cố gắng dùng những chiếc móng vuốt không đủ mạnh mẽ bảo vệ hắn, làm hắn càng muốn trân trọng sự đáng yêu này của cậu, tìm kiếm những ánh sáng chói lọi lấp lánh dễ thương này, ngôi sao sáng xinh đẹp.
Từ đầu đến cuối Cố Hãn Hải đều không có cơ hội mở miệng, thiếu niên nhỏ nhỏ đem hắn bảo vệ thật chặt chẽ.
Mỗi một câu cậu nói đều thiên vị hắn, vì hắn mà dùng lý lẽ tranh luận, thậm chí! không nói đạo lý, mãnh liệt đến như vậy đấy, cái cảm giác được người khác bảo vệ, đây là lần đầu tiên Cố Hãn Hải được cảm nhận.
Thật kỳ diệu.
Có chút ngại ngùng, cũng có chút không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng lại không ngăn được vui sướng từ nội tâm, ngực như bị sự ấm áp bảo bọc, không được tự nhiên cho lắm, nhưng hắn lại muốn tiếp tục ỷ lại như vậy.
Đây là thứ tình cảm không nên xuất hiện.
Cố Hãn Hải rũ mắt nhìn xuống.
Nhưng mà, lại không thể vứt bỏ, muốn khắc ghi vào tìm thức để trân quý và thật cẩn thận lưu lại tình cảm này.
"Không lẽ cậu còn muốn vi phạm pháp luật sao? Chẳng lẽ cậu không sợ! " Tên trộm ví kia còn muốn giãy giụa đến cuối cùng, nhưng lại bỗng nhiên nhìn vào đôi mắt của Cố Hãn Hải phía sau Nghiêm Thanh Viên.
Cặp mắt kia đầy sương mù, hung ác, lạnh băng, giống như khí áp của đỉnh núi tuyết, ép tới mức gã không thở được, thân thể theo bản năng cảm thấy sợ hãi.
Một cái liếc mắt này lại làm tên trộm ví cảm thấy lạnh đến tận xương tủy, ánh mắt của gã nhìn xuống, chú ý thấy bàn tay của Cố Hãn Hải lặng lẽ nắm lấy hàng rào ngăn cách bọn họ, khi hắn buông tay ra, hàng rào sắt cố định và có lưới thế mà bị hắn vặn đến biến dạng, đôi tay có loại sức mạnh này thật sự rất đáng sợ.
Lời muốn nói đều bị nuốt xuống bụng, tên trộm cúi đầu, cả người co rúm lại hít thở không đều, không còn sức để phản kháng, liên tục đắc tội hai người không thể đắc tội, khôn ngoan câm miệng không tự tìm đường chết, gã biết nên lựa chọn như thế nào.
Diêm Đàm vẫn luôn để ý Nghiêm Thanh Viên, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua Cố Hãn Hải, những động tác nhỏ của Cố Hãn Hải đều lọt vào mắt Diêm Đàm, mà Cố Hãn Hải cũng nhạy bén phát hiện ánh mắt của anh ấy, quay đầu lại mắt đối mắt với Diêm Đàm.
Diêm Đàm ngay lập tức rũ mắt, dằn xuống khiếp sợ trong lòng, không cần nói nhiều.
Ai cũng không ngờ đến, kết thúc một chuyện vừa khó giải quyết vừa phiền phức, đều nhờ vào hai chữ Nghiêm gia của Nghiêm Thanh Viên, sau khi nói xong là một bầu không khí yên tĩnh lặng lẽ.
Đến bản thân cậu cũng không nghĩ đến.
Cậu biết gia thế nhà mình rất lợi hại, nhưng lợi hại đến mức nào thì Nghiêm Thanh Viên lại không biết, chỉ nhớ rõ từ khi còn nhỏ đã ăn mặc không thiếu, thứ tốt cái gì cũng nhiều, nghĩ muốn cái gì thì có cái đó.
Sau này cũng chỉ biết công việc của anh cả anh hai rất bận, còn lại đều không rõ.
Lúc cậu nói Nghiêm gia, thật ra là vì trong đầu đột nhiên nhớ đến trong sách cậu đã từng nói những lời tương tự để chèn ép Cố Hãn Hải, vì vậy thuận miệng nói ra, nhưng biểu hiện của mọi người bây giờ có vẻ hơi bất ngờ.
Lẽ nào!
Nghiêm gia thật sự rất lợi hại sao?
Cậu vậy mà lại không biết?
Nghiêm Thanh Viên kinh hãi rồi.
Lúc đại sự kiện rầm rộ lặng lẽ kết thúc, cảnh sát tiếp tục ghi chép, đối chiếu thông tin với Cố Hãn Hải và Nghiêm Thanh Viên, sau đó đẩy quyển ghi chép đến trước mặt cậu và hắn.
"Ghi tên vào đi.
"
Cố Hãn Hải tiện tay lấy bút lông hai đầu trên bàn, ký tên mình lên.
Lúc này Nghiêm Thanh Viên mới chú ý tay của hắn, hơi sửng sốt một chút.
Tuy rằng nhìn sơ qua thì thấy Cố Hãn Hải gầy yếu, nhưng nhìn tổng thể thì giống như cây tùng xanh kiêu ngạo đứng thẳng, sống lưng thẳng, làn da sáng màu, chưa kể ngoại hình đẹp được di truyền từ Nghiêm gia, đẹp trai, khiến người khác nhìn một lần khó quên, kim cương có góc cạnh, phản chiếu ánh sáng đẹp nhất, vì lẽ đó nên rất hoàn hảo.
Nghiêm Thanh Viên chú ý tay của Cố Hãn Hải, bàn tay thuộc về người đẹp như viên kim cương, lẽ ra cũng nên đẹp như vậy nhưng cậu lại thấy khuyết điểm đầu tiên trên đôi tay này.
Đôi bàn tay của Cố Hãn Hải rất thô ráp, đây đều là dấu vết thường xuyên làm việc, không chỉ vậy, trên tay còn có miệng vết thương giờ đã thành vết sẹo, như vậy cũng có thể thấy được lúc bị thương miệng vết thương sâu như thế nào, khớp xương của hắn, cổ tay, bàn tay đều có thể nhìn thấy vết chai mỏng, nhìn bàn tay có thể thấy được một người sống trong nhung lụa sẽ không bao giờ như thế này.
Nghiêm Thanh Viên lại nhìn bàn tay của mình, mềm mềm trắng nõn, không có da chết, từ nhỏ không làm việc nặng, trong nhà có người giúp việc, nấu cơm có đầu bếp, mỗi ngày đều sạch sẽ, quần áo muốn ném đi đâu thì ném, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống thoải mái dễ dàng có được đều là nhờ lấy trộm từ thân phận của Cố Hãn Hải.
Nghiêm Thanh Viên nhìn tay của Cố Hãn Hải, cảm thấy mỗi một vết sẹo trên tay hắn đều là tội lỗi của chính bản thân cậu, tâm trạng của cậu dùng mắt thường cũng có thể thấy được tinh thần suy sụp, đôi mắt rũ xuống, dùng lông mi thật dài che dấu sự mất mát và áy náy của mình, như một con rùa nhỏ cuộn tròn lại vì đang cảm thấy sợ hãi.
Cố Hãn Hải nãy giờ vẫn luôn như cố ý lại như vô tình nhìn Nghiêm Thanh Viên cũng thấy được, hắn nhìn tay của mình, lao động hằng năm và cái huấn luyện kia nên để lại trên tay nhiều vết chai và sẹo, dọa đến thiếu niên mong manh bên cạnh hắn ư?
Cố Hãn Hải nghĩ vậy nên che tay mình lại, đem tay dịch đến chỗ Nghiêm Thanh Viên không thấy.
Bọn họ đi Cục Cảnh Sát vào lúc chiều nên lúc đi ra trời đã tối, Diêm Đàm đi tìm một chỗ khác để gọi điện thoại báo cáo tình huống của Nghiêm Thanh Viên, tạm thời không ở cùng Nghiêm Thanh Viên và Cố Hãn Hải.
Tay của Cố Hãn Hải để trong túi quần, ánh mắt hơi nghiêng nhìn thoáng qua Nghiêm Thanh Viên, phát hiện cậu lúc này không nhìn hắn.
Cố Hãn Hải đi về phía trước một bước, đứng ngang với cậu, nhẹ giọng nói: Cảm ơn.
Nghiêm Thanh Viên nghẹn ngào, cậu có tài đức gì mà làm Cố Hãn Hải nói cảm ơn chứ, cảm giác hơi quỷ dị, Nghiêm Thanh Viên không trả lời.
Trong mắt Cố Hãn Hải hiện lên một chút thất vọng, cất bước rời đi, lúc này phía sau truyền đến một giọng nói rất nhỏ nói lời tạm biệt.
Hẹn! gặp lại.
Cố Hãn Hải lại một lần nữa quay đầu, không nhịn được nhìn thêm mấy lần, hắn đứng ở trong đêm tối, thiếu niên lại đứng trong đại sảnh, dưới thân hai người là một ranh giới sáng và tối.
Cố Hãn Hải không tiếp tục trả lời mà là quay người đi tiếp.
Thật ra Nghiêm Thanh Viên không muốn nhìn Cố Hãn Hải lắm, thứ nhất là vì cậu vừa rồi dám ở trước mặt Cố Hãn Hải vô cớ gây rối, cảm thấy không biết xấu hổ, cậu và hắn vốn đã chênh lệch nhau giờ lại càng kéo ra khoảng cách, thứ hai là vì áy náy, nếu không phải cậu chiếm vị trí của hắn thì hắn sao phải chịu tội này.
Diêm Đàm quay trở lại bên cạnh Nghiêm Thanh Viên, ánh mắt theo bản năng nhìn khoảng trống bên cạnh cậu, không thấy Cố Hãn Hải, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhị thiếu gia cho xe đến đón, chúng ta đi nơi rộng hơn để chờ đi.
Được.
Nghiêm Thanh Viên nói nhưng thân thể lại đứng yên không động đậy.
Sao thế? Diêm Đàm thắc mắc hỏi.
"! vạn, gã vậy mà, gã vậy mà thật sự nói với em muốn vạn, đó là vạn đó! Em lấy không ra, làm sao bây giờ! " Nghiêm Thanh Viên lúc nãy ở Cục Cảnh Sát rất dữ, lúc này lại bắt đầu mềm chân, lảo đảo kéo ống tay áo Diêm Đàm, vẻ mắt nhút nhát muốn khóc, "Cho dù em mượn được! bị anh hai biết, em muốn! em muốn! "
"Không sao đâu, tin tưởng đại thiếu gia và nhị thiếu gia sẽ hiểu cho cậu thôi.
" Diêm Đàm hôm nay thấy được một khía cạnh đặc biệt của tiểu thiếu gia, tâm tình cũng mềm hơn, anh ấy làm vệ sĩ của Nghiêm Thanh Viên nhiều năm như vậy, lại không biết tính cách của Nghiêm Thanh Viên, hôm nay xem như rửa mắt mà nhìn.
Nghiêm Thanh Viên nghĩ đến vạn công phu sư tử gào kia trong lòng vẫn còn sợ hãi, cũng không biết lúc đó đầu óc bị gì mà lại dám nói sẽ trả tiền, bây giờ nhớ lại mỗi câu mỗi chữ cậu đã nói ra đều cảm thấy đỏ mặt đến hoảng.
Đương nhiên Diêm Đàm cũng thấy gương mặt đỏ bừng của cậu, muốn cười, lại sợ kích thích tiểu thiếu gia ngại ngùng hơn, mặt nghẹn đến ửng đỏ.
Nghiêm Thanh Viên lấy tay quạt phẩy phẩy tạo gió cho cái mặt đỏ bừng của mình, muốn bỏ qua sự khô khan này, nói sang chuyện khác: "Diêm Đàm, anh sẽ ở bên em thường xuyên đúng không?"
"Đúng vậy, đây là công việc của tôi.
"
"Lúc em ngồi xe buýt anh cũng ngồi xe buýt luôn hả?" Nghiêm Thanh Viên chớp đôi mắt hỏi.
"Đúng vậy.
"
"Lúc em ăn kem, anh có ăn không?"
"Ừm, ngẫu nhiên sẽ mua một ít.
"
"Oa.
" Nghiêm Thanh Viên cúi đầu, theo Diêm Đàm đi vài bước, "Vậy về sau, anh cứ công khai đi cùng với em đi, trốn tránh cất giấu nhiều không thú vị đâu.
"
"Nếu tiểu thiếu gia nguyện ý thì! "
Đi được một lúc lâu, Nghiêm Thanh Viên vẫn luôn rất do dự.
"Tiểu thiếu gia muốn hỏi cái gì thì hỏi đi.
"
Nghiêm Thanh Viên cảm thấy chuyện này nếu hỏi người khác thì hơi ngại, nhưng cậu lại rất muốn biết đáp án.
"Em! " Nghiêm Thanh Viên lắp bắp một hồi lâu, mới nói được một câu liền mạch, "Nhà em, Nghiêm gia! có phải rất lợi hại không?"
"Đúng vậy.
" Diêm Đàm mỉm cười nói, "So với tưởng tượng của tiểu thiếu gia thì lợi hại hơn nhiều.
"
Nghiêm Thanh Viên: "! "
Thì ra cậu vẫn luôn sống ở một nơi lợi hại như vậy sao?
Bây giờ cậu bắt đầu quý trọng còn kịp không?!
_____
//.
::.
.